Công Lược Trái Tim

Chương 692

Chương 692: Chỉ ra hoa mà không kết quả
“Sao anh không nói chuyện?” Tang Du nhìn Thẩm Bồi Xuyên đang ngẩn người thì hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên vội nói: “Không có gì, chỉ là anh đang suy nghĩ mấy việc mà thôi.”
Tang Du không hỏi thêm gì nữa.
Hôm nay đi ra ngoài nên mua rất nhiều đồ ăn, lát nữa bạn của Thẩm Bồi Xuyên sẽ đến, Tang Du chuẩn bị nấu thêm vài món để tiếp đãi Tô Trạm.
Thẩm Bồi Xuyên sống một người nên không biết nấu ăn, cùng lắm chỉ biết úp mì mà thôi. Anh ấy rửa rau rồi còn lại giao hết cho Tang Du.
Trời nắng nóng nên Tô Trạm cũng không đi xa mà chỉ dạo xung quanh một vòng rồi cuối cùng dừng chân ở trường học, những đứa bé ở nơi đây rất giản dị và mộc mạc. Tô Trạm nghĩ đến chuyện mình và tn không thể có con thì rất buồn bã.
Điều này là sự tiếc nuối lớn nhất cuộc đời Tô Trạm và Tần Nhã.
Người ta đều nói con cái là kết tinh của tình yêu, vậy thì không con có phải cũng có nghĩa là tình yêu của anh ta và Tần Nhã chỉ nở hoa mà không kết quả không?
Anh ta không dám thể hiện ra niềm vui thích trẻ em trước mặt Tần Nhã. Bởi vì Tô Trạm sợ rằng Tần Nhã sẽ buồn.
Người buồn bã nhất là Tần Nhã.
Tô Trạm càng nghĩ càng buồn, anh ta lấy điện thoại ra rồi gửi cho Tần Nhã một tin nhắn: “Tiểu Nhã, anh nhớ em.”
Đây là câu nói từ sâu thẳm trong lòng Tô Trạm.
Thành phố C.
Thiệu Vân dẫn Tần Nhã đến một nhà hàng rất có phong cách ăn cơm, ông ấy cười nói: “Chỗ này đáng để cháu và Tô Trạm đến đấy, nhưng cậu ta không hiểu rõ thành phố C này lắm, cũng không biết chỗ nào ngon. Sườn dê của nhà hàng này rất ngon, chú đảm bảo là cháu ăn một lần là sẽ muốn ăn lần hai.”
Tần Nhã cười nói: “Chú hai à, chú nên tìm một người bạn gái đi, nếu không thì cô đơn cả đời đáng thương lắm.”
“Ở một mình thoải mái lắm, thay gái như thay áo, nếu như tìm bạn gái chính thức thì làm gì cũng bị quản, chú chưa điên.” Thiệu Vân cũng đã quen rồi, một người đàn ông bình thường như ông ấy thì chắc chắn thỉnh thoảng cũng sẽ có nhu cầu tình dục, có tiền thì muốn gì chẳng có?
Thiệu Vân không thể tự tìm phiền phức cho mình, cũng không thể phụ lòng tin tưởng và gửi gắm của người đã mất.
“Chúng ta ngồi đây.” Thiệu Vân kéo ghế cho Tần Nhã ngồi xuống, cô ấy nói cảm ơn.
“Khách sáo là gì.” Thiệu Vân ngồi xuống đối diện.
Có một nhân viên phục vụ đi tới, Thiệu Vân gọi mấy món đặc sắc.
“Uống rượu không?” Thiệu Vân hỏi: “Chú có giấu một bình rượu vang đỏ ở đây, cháu có muốn nếm thử không?”
“Có ạ, có người mời ăn cơm còn có rượu ngon uống, nếu cháu mà từ chối thì ngốc quá rồi.” Tần Nhã cười nói.
Thiệu Vân giơ ngón tay cái lên khen Tần Nhã: “Chú thích cái tính này của cháu, nhưng mà cháu mới làm lành với Tô Trạm mà lại chia tay thì cũng không hay lắm.”
Tần Nhã nói: “Làm lành rồi thì cũng phải thử thách anh ấy một chút.”
Tần Nhã biết Tô Trạm không có bố mẹ, chỉ có một bà nội hơn nữa bà nội ấy lại rất muốn ôm chắt trai. Cô ấy không sinh được chính là để Tô Trạm không có con cháu, Tần Nhã không tưởng tượng ra được bà ấy sẽ có phản ứng như thế nào lúc biết tình huống của cô ấy.
Sẽ phản đối? Hay là yêu cầu tìm người đẻ thuê?
“Thử thách một chút cũng tốt, dù sao cũng muốn chung sống với nhau cả đời.” Thiệu Vân gật đầu.
“Chú thấy Tô Trạm không tệ, hợp với cháu đấy.” Thiệu Vân nói. Đúng lúc này thì phục vụ mang thức ăn và rượu lên, Thiệu Vân mở nắp chai rượu ra rồi rót cho Tần Nhã một chén.
Tần Nhã cần ly rượu vang lên đang định nếm thử vị rượu thế nào thì có âm báo tin nhắn đến. Cô ấy lấy điện thoại ra thì thấy là tin nhắn của Tô Trạm, anh ta nói nhớ cô ấy.
Vẻ mặt cô ấy đen lại, trả lời rằng: “Vậy thì đến đây gặp em.”
Tô Trạm bị Thẩm Bồi Xuyên gọi về, anh ta ngồi vào ghế. Tang Du làm mấy món ăn ngon miệng, Tô Trạm vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại là rút ra đọc ngay, anh ta nhìn thấy câu trả lời của Tần Nhã thì vui đến nỗi cười ngu ngốc.
“Chuyện gì mà vui thế?” Tang Du lấy chén cho anh ta.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Bình thường nếu như cậu ta lộ ra vẻ mặt này thì hẳn là được Tần Nhã gọi đi gặp mặt, như Hoàng đế cổ đại gọi Phi tần ấy.”
“…”
“Sao tôi lại có cảm giác là cậu đang mắng tôi nhỉ?” Tô Trạm nhíu mày, nhưng tâm trạng của anh ta vẫn tốt như cũ. Tần Nhã gọi mình tới thì có phải là cũng nhớ mình rồi không?
“Ăn cơm.” Tô Trạm bưng chén đũa lên rồi và cơm vào miệng, anh ta đói bụng thật sự. Củ niễng hầm, thịt kho tàu, trứng cà chua, xương sườn hầm củ cải, tất cả đều là mấy món ăn thường ngày thôi nhưng mùi vị rất ngon miệng. Tô Trạm kẹp một đũa thịt kho tàu rồi nói: “Cậu tìm bạn gái giỏi đấy, sau này cậu có lộc ăn rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ta: “Ăn cơm của cậu đi, cơm cũng không chặn nổi miệng cậu.”
“Đang khen cậu có mắt nhìn người đấy.” Tô Trạm nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nói tiếp: “Chiều nay tôi đi, cậu có cần gì thì nói với tôi nhanh đi.”
Thẩm Bồi Xuyên nói thẳng: “Tôi chỉ cần tiền thôi.”
Tô Trạm nhìn anh ấy: “Cậu không có đồng nào còn dựa vào Tang Du nuôi à?”
Thẩm Bồi Xuyên chẳng quan tâm tới Tô Trạm, anh ấy mất cả điện nói chứ nói chi là tiền, còn sống được là vui lắm rồi.
“Trên người tôi không có tiền mặt, đưa thẻ cho cậu vậy.” Tô Trạm vội vã đi gặp Tần Nhã nên chỉ một chốc và sạch mấy chén cơm. Anh ta múc một chén canh nhưng hơi nóng nên để trên bàn rồi móc một tấm thẻ từ trong cặp da đưa cho Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên nhận lấy rồi nói: “Trở về rồi trả cho cậu.”
“Đừng nói với tôi mấy câu như thế.” Tô Trạm lau miệng: “Tôi không có về thành phố B đâu, tôi đi thành phố C rồi sẽ từ thành phố C để về thành phố B. Nếu cậu có rảnh thì đi mua cái điện thoại để còn liên lạc.”
Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng.
Tô Trạm ăn trưa xong thì đi luôn.
Thành phố B.
Nhà họ Tống.
Thẩm Bồi Xuyên đã mất tích gần một tuần lễ, trừ bà Tống ra thì cục trưởng Tống cũng đã tin tưởng vào khả năng Thẩm Bồi Xuyên đã chết.
Dù sao thì tình huống lúc đó nguy hiểm đến thế, công việc tìm kiếm cũng đã tiến hành sau ngày trời.
“Nhã Hinh, con đừng suy nghĩ nữa, từ bỏ đi.” Bà Tống khuyên bảo con gái mình, bà thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Con và cậu ta không có duyên phận, lần thứ nhất con không đồng ý, lần thứ hai thì cậu ta mất tích. Đây chính là duyên phận, con nên tìm người khác đi thôi.”
Tống Nhã Hinh rất bực bội: “Mẹ đừng nói nữa được không.”
“Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi…”
“Con không cần mẹ tốt với con.” Cô ấy nói xong rồi xách túi đi thẳng ra cửa.
“Nhã Hinh…”
“Kệ con bé đi, vừa về đã lải nhải, tôi còn phiền chứ nói gì con bé.” Tinh thần của cục trưởng Tống không được tốt lắm.
Bà Tống cảm thấy mình không có sai: “Tôi còn không phải là vì con bé à?”
“Thôi đừng nói nữa.” cục trưởng Tống vuốt mặt với vẻ mệt mỏi, ông không muốn nghe thêm một câu nào nữa.
“Con gái đi đâu chứ?” Bà Tống có chút lo lắng.
“Con bé đã lớn rồi, bà cũng không nên quan tâm quá nhiều.” cục trưởng Tống nói: “Càng quan tâm nhiều thì con bé sẽ càng không vui. Cứ kệ nó đi.”
Bà Tống cảm thấy chuyện của con cái thì vẫn nên có bố mẹ đứng ra, dù cho con bé có là người lớn rồi, nhưng bà vừa định mở miệng thì đã bị cục trưởng Tống quát: “Bà nói thêm một câu nữa thì cút ra ngoài đi.”
Ông cũng tức giận.
Bà Tống che miệng mà khóc.
cục trưởng Tống bực tức đứng dậy đi vào phòng.
Tống Nhã Hinh đi ra khỏi cửa tới biệt thự.

Bình Luận (0)
Comment