Công Lược Trái Tim

Chương 74

Chương 74, Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng

Bàn tay rửa rau của Trang Tử Khâm ngưng lại giây lát, dường như bà không ngờ được con gái bà đột nhiên lại hỏi chuyện này, “Sao con lại nhớ đến mà hỏi chuyện này?”

Lâm Tân Ngôn cúi đầu xuống, “Chỉ là con muốn biết mà thôi, dù sao khi định hôn thì con mới có 2 tuổi, tại sao mẹ lại…”

“Chuyện ngày trước, mẹ đã không nhớ rõ nữa rồi.” Trang Tử Khâm không hề muốn nhắc đến chuyện này, bà cất rau đã rửa sạch vào trong tủ lạnh rồi nhìn con gái mình, bà nhạy cảm phát hiện ra sự bất thường của con gái mình, “Nói đi, con có chuyện gì vậy?”

Lâm Tân Ngôn nhìn ra, Trang Tử Khâm không muốn nói, cô không tiếp tục truy hỏi nữa mà nhân cơ hội thăm dò nói, “Phu nhân Wiliam muốn mở chi nhánh, bà ấy muốn con là người phụ trách—-”

“Đây là chuyện tốt mà.” Trang Tử Khâm nói tiếp lời của cô.

Bà đẩy con gái mình một cái, “Để mẹ đi thái rau.”

Lâm Tân Ngôn lùi sang một bên, cô dựa người vào bàn bếp, “Nhưng địa chỉ của chi nhánh này là ở trong nước—-”

Trang Tử Khâm, “Cái gì?”

Lâm Tân Ngôn còn chưa nói xong thì Trang Tử Khâm đã ngắt lời cô, bà cũng biết LEO có một quy định, đó là sẽ không mở chi nhánh ở các nước.

Tại sao phu nhân Wiliam lại muốn mở chi nhánh vậy?

Chân mày Trang Tử Khâm chau lại, những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây có chút kì lạ, bà đặt con dao thái rau xuống, lau tay vào tạp dề rồi kéo lấy cánh tay con gái mình, “Con nói thật với mẹ, chuyện này có phải liên quan đến cậu ta không?”

Chuyện này không giấu được, nếu cô phải về nước, thì sớm muộn Trang Tử Khâm cũng sẽ biết.

Lâm Tân Ngôn thừa nhận, “Ừm…”

“Con suy nghĩ như thế nào?!” Trang Tử Khâm mắt trợn tròn giận dữ, sao con lại không có tính nhớ dai vậy?

Trang Tử Khâm, “Con nói xem, lúc đó con ở trong tình trạng như thế nào? Khi con khó khăn nhất, cậu ta ở đâu? Nếu không phải có bác sĩ Hà thì làm sao có con của bây giờ, sao con lại không phân biệt rõ được tốt xấu vậy?”

Lâm Tân Ngôn quay đầu, thực sự cô không muốn về nước, có một phần là do chuyện trước đây, còn có một phần là do có liên quan đến Tông Cảnh Hạo.

Rõ ràng biết là giao dịch, nhưng khoảng khắc khi anh đưa ra yêu cầu ly hôn thì không hiểu tại sao cô lại cảm thấy đau lòng.

Sau đó xảy ra tai nạn xe cộ khiến cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Cho nên cô mới không muốn trở về nơi đó, nơi khiến cô tức cảnh sinh tình.

Lâm Tân Ngôn, “Thái độ của phu nhân Wiliam rất kiên quyết, nếu con không trở về thì có thể sẽ bị mất việc.” Cô là người có thu nhập duy nhất trong nhà, đối với cô mà nói công việc này rất quan trọng.

Trang Tử Khâm cầm lại con dao thái rau lên, bà cắt từng miếng khoai tây một, trầm lặng một lúc, “Nếu con muốn về nước thì cũng không phải là không được.”

Lâm Tân Ngôn có một chút không thể tin nổi Trang Tử Khâm lại chịu để cho cô về nước.

Trang Tử Khâm, “Nhưng mẹ có một điều kiện.”

Lâm Tân Ngôn than thở một hơi, cô đã biết là bà không dễ dàng đồng ý như vậy.

Trang Tử Khâm, “Con phải đồng ý kết hôn với bác sĩ Hà thì mẹ mới đồng ý.” Trang Tử Khâm cũng nói ra điều kiện của mình.

So với Tông Cảnh Hạo thì bà vẫn thích người luôn giúp đỡ Lâm Tân Ngôn là Hà Thuỵ Trạch hơn.

Lâm Tân Ngôn, “Mẹ—-”

Trang Tử Khâm, “Chuyện này không thể thương lượng được, con muốn nhảy vào trong hố lửa thì mẹ không thể lại đẩy con thêm một cái, con là con gái mẹ, mẹ là muốn tốt cho con, bác sĩ Hà có điểm gì không tốt? Muốn ngoại hình thì có ngoại hình, muốn năng lực thì có năng lực, quan trọng là anh ấy thích con, có người đàn ông nào bảo đợi mà có thể đợi được 6 năm như vậy?” Trang Tử Khâm nghiêm túc nhìn con gái mình, “Trái tim của con làm bằng đá sao? Con không nhìn thấy những gì bác sĩ Hà làm sao?”

Thực sự Hà Thuỵ Trạch rất tốt, khi cô khó khăn nhất thì ở bên cô, sắp xếp cho người nhà của cô, chăm sóc.

Những cô biết hết những ân tình này.

Lâm Tân Ngôn, “Nhưng con—-”

Trang Tử Khâm, “Nếu như bác sĩ Hà để ý đến việc con từng mang thai và sinh con thì cậu ấy còn có thể đợi con lâu như vậy không?” Trang Tư Khâm cũng băn khoăn về việc Hà Thuỵ Trạch sẽ để ý đến chuyện Lâm Tân Ngôn từng mang thai và sinh con, nhưng Hà Thuỵ Trạch đã dùng hành động của mình để khiến Trang Tử Khâm thay đổi cách nhìn về mình.

Nếu anh để ý, sợ là sẽ không ở bên Lâm Tân Ngôn lâu như vậy.

Lâm Tân Ngôn còn trẻ, cô không thể cả đời không gả cho người khác được, trong mắt Trang Tử Khâm thì Hà Thuỵ Trạch là lựa chọn tốt nhất.

So với người đàn ông biết Lâm Tân Ngôn mang thai, cho dù có hôn ước, cũng chỉ là vì hoàn thành hôn ước mà kí hợp đồng hôn nhân một tháng với cô thì Hà Thuỵ Trạch tốt hơn gấp hàng trăm hàng nghìn lần!

Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn ngón chân mình, thực ra Trang Tử Khâm nói đúng, cũng có lý.

Nhưng Trang Tử Khâm không biết, mẹ của Hà Thuỵ Trạch từng đến tìm cô.

Cô là người, trái tim cũng làm từ thịt, cũng cũng đã từng rung động trước Hà Thuỵ Trạch.

Dù sao anh thực sự đối xử tốt với cô.

Nhưng Lâm Tân Ngôn không định nói với Trang Tử Khâm chuyện này, Trang Tử Khâm vẫn luôn lo lắng cho cuộc sống sau này của cô, sợ cô có con thì về sau khó tìm được đối tượng thích hợp.

Nếu như cô nói với Trang Tử Khâm rằng mẹ của Hà Thuỵ Trạch từng đến tìm cô và không hề hy vọng cô kết hôn với Hà Thuỵ Trạch thì nhất định bà sẽ buồn và suy nghĩ rất nhiều, lo lắng cho tương lai của cô.

Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, kết hôn với người mà con không thích thì con cũng sẽ không hạnh phúc.”

Trang Tử Khâm, “Nhưng cậu ấy thích con, đối xử tốt với con, như vậy không phải là được rồi sao? Tình cảm thì có thể bồi đắp, hai người kết hôn rồi, sống với nhau, sống chung với nhau cả ngày thì tự nhiên sẽ có tình cảm.” Trang Tử Khâm vẫn đang nỗ lực khuyên nhủ Lâm Tân Ngôn.

Lâm Tân Ngôn rất không biết phải làm sao, cô cúi đầu day day trán, cô cảm nhận được cảm giác mệt mỏi trước giờ chưa từng có.

Tông Cảnh Hạo thúc ép, Trang Tử Khâm không hiểu.

Khiến cô cảm thấy bất lực.

“Mẹ ơi.”

Lâm Hi Thần đứng ở cửa phòng bếp, dáng người nhỏ bé, nhưng lại đứng thẳng tắp, cậu bé vừa đứng nghe trộm Lâm Tân Ngôn và Trang Tử Khâm nói chuyện với nhau, cậu bé biết hai người đang nói cái gì.

“Mẹ ơi, chúng ta là người nước Z, con và em gái đều chưa từng về quê của mẹ, bây giờ có thể trở về thì không phải chuyện tốt sao?” Bộ dạng ngây thơ của Lâm Hi Thần nhìn Lâm Tân Ngôn và Trang Tử Khâm.

Trang Tử Khâm, “Cháu còn bé thì hiểu cái gì?” Trang Tử Khâm vẫy tay bảo cậu bé ra ngoài phòng khách trông em gái.

“Tuy cháu còn nhỏ, nhưng cháu có quyền của con người, cháu có thể lựa chọn, cháu tán thành việc mẹ trở về.” Bộ dạng của Lâm Hi Thần vô cùng nghiêm túc, “Con là do mẹ sinh ra, đương nhiên cũng là người nước Z, chắc chắn là muốn trở về ạ.”

Lâm Tân Ngôn và Trang Tử Khâm nhìn nhau một cái, từ trước đến nay bọn họ chưa từng nhắc đến chuyện bố của hai bọn trẻ.

Lâm Tân Ngôn chỉ nói qua một lần kết quả mà Hà Thuỵ Trạch điều tra được. Bố của bọn chúng có thể là người nước A, nhưng bọn họ sinh ra thì có vẻ ngoài giống như Lâm Tân Ngôn, cho nên xem ra bọn chúng chính là người nước Z, hoàn toàn không có đặc điểm gen của người nước A.

Đây cũng là một chuyện mà Lâm Tân Ngôn vô cùng vui mừng, con của cô có vẻ ngoài và làn da giống cô.

Chứ không phải là những đứa trẻ tây có mắt xanh tóc vàng.

“Tiểu Hi.” Lâm Tân Ngôn gọi con trai.

“Mẹ ơi, chúng ta trở về đi, con cũng muốn xem quê của mẹ có hình dạng như thế nào.” Lâm Hi Thần chớp chớp mắt, trong mắt tràn ngập sự hy vọng nhìn cô.

Lâm Tân Ngôn bước đến ôm con trai lên, cô ôm chặt con trai mình vào trong lòng, sống mũi cô không hiểu làm sao lại cay sè, khiến cô không dám lên tiếng.

Trang Tử Khâm cũng không nỡ tiếp tục nói lời nặng, nhưng thái độ của bà vẫn rất kiên quyết, “Con suy nghĩ kĩ những điều mà mẹ nói.”

“Bà ngoại, mẹ không thích cậu, tại sao bà cứ bắt hai bọn họ phải ở bên nhau vậy?” Lâm Hi Thần có dáng vẻ của một người trưởng thành nói, “Mẹ con thích hợp với một người tốt hơn.”

Trang Tử Khâm bị cậu bé làm cho tức cười, cậu bé mới nhỏ xíu thì hiểu cái gì?

“Con nói xem mẹ con thích hợp với người như thế nào?”

Lâm Hi Thần ngẩng đầu lên, “Con không nói cho bà biết.”

Bởi vì cậu bé vẫn còn đang tìm kiếm.

Cậu bé đã đặc biệt đi tìm thầy giáo của mình, thầy giáo nói, giống như trường hợp của mẹ cậu thì phải tìm một người đàn ông đẹp trai và có tiền hơn chồng trước, mới có thể làm cho kẻ phụ lòng kẻ bỏ rơi mẹ cậu kia phải hối hận.

Để cho hắn biết rằng, hắn bỏ rơi mẹ cậu thì chính là tổn thất của hắn!

Cậu đã tìm hiểu rõ thông tin về thông tin của Tông Cảnh Hạo, Tông Cảnh Hạo ở nước Z, cho nên cậu phải trở về.

Thầy giáo nói rồi, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Cậu bé không những phải tìm cho mẹ mình một người đàn ông tốt hơn, mà còn phải báo thù kẻ phụ lòng bỏ rơi bọn họ kia.

Còn Hà Thuỵ Trạch không phù hợp với yêu cầu của cậu bé, Hà Thuỵ Trạch có xuất sắc hơn so với người bình thường, nhưng vẫn còn kém xa Tông Cảnh Hạo.

Mẹ của cậu, tuyệt đối không thể gả cho một người đàn ông kém Tông Cảnh Hạo.

Nhất định phải mạnh hơn Tông Cảnh Hạo.

Bình Luận (0)
Comment