Công Lược Trái Tim

Chương 744

Chương 744: Bị tố giác
Tang Du bĩu môi, giống như không thích anh ấy luôn xem mình là trẻ con, cô ấy liền nhấn mạnh một lần nữa: “Em đã thành người lớn rồi, đừng luôn coi em như một đứa trẻ nữa, anh đâu phải cha em đâu, em cũng chẳng phải con gái của anh.”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Anh ấy giải thích: “Anh đâu xem em là con gái đâu chứ.”
“Anh mà coi em như con gái thì anh là loài gì vậy chứ.” Tang Du choàng tay qua cổ Thẩm Bồi Xuyên: “Anh không tới cục cảnh sát sao?
Thẩm Bồi Xuyên: “Anh chuẩn bị đi rồi đây.”
Anh còn có công việc, nên quay lại để thay quần áo thôi.
“Vậy mấy giờ tối anh về? Để em nấu vài món ngon đợi anh.”
Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một hồi: “Tầm 5 giờ anh sẽ về.”
Tang Du buông anh ra: “Vậy anh đi làm đi, thay quần áo ra rồi để đó em giặt cho.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô.
Tang Du bước đến trước bàn rồi ngồi xuống: “Em không nhìn anh thay đồ vậy, bầy đặt làm cái vẻ ngại ngùng như gái mới lớn ấy”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Lòng tự tôn của anh ấy bị tổn thương nặng nề.
Anh ấy giống một gái mới lớn ở chỗ nào chứ?
Tang Du ngồi khoanh chân lại với vẻ mặt muốn ngắm nhìn cơ thể của anh ấy.
Thẩm Bồi Xuyên ôm trán, cô nàng này đúng thật phiền phức.
“Có muốn em nhắm mắt lại không?” Tang Du nghiêng nghiêng đầu.
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Anh còn mặc đồ trong, lại còn có mặc thêm quần lót nữa, vậy sợ gì chứ?
Không thể đánh mất tôn nghiêm của một người đàn ông trước mặt một cô gái nhỏ như vậy được.
Vậy là anh lập tức cởi bỏ áo sơ mi, thân hình chân thực như cây liễu trắng, toàn là cơ bắp, nhưng không phải loại nổi bật lắm, còn có đường viền cơ bắp, đường nét rất sắc sảo chuẩn xác, nhìn có vẻ rất rắn chắc.
Tang Du muốn trêu chọc anh ấy, nhưng khi nhìn thấy anh cởi trần như vậy, mặt cô lại nóng bừng lên, lại còn cảm thấy xấu hổ nữa chứ.
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhìn thấy Tang Du cúi đầu như vậy, Thẩm Bồi Xuyên vội vàng mặc quần áo vào rồi hỏi: “Có phải anh làm em sợ rồi không?”
Tang Du lắc đầu, giả bộ rất bình tĩnh: “Anh thay quần áo đi, em đi rửa tay, rồi gói mấy chiếc há cảo còn dở đây.”
Nói xong, cô ấy liền đứng dậy đi vào nhà bếp, chuẩn bị rửa tay, tiếp tục gói mấy chiếc há cảo để trên bàn, khi cô ấy rửa tay xong rồi bước ra ngoài, thì Thẩm Bồi Xuyên đã thay quần xong rồi, khi cô đang định bước tới dọn đống quần áo bẩn thì cửa đột nhiên vang lên.
Tang Du bước ra mở cửa.
Hai người đàn ông mặc đồng phục đen đứng trước cửa, bọn họ nhìn thấy Tang Du, thì nhìn lại nhau, rồi hỏi: “Đây có phải chỗ ở của phó cục trưởng Xuyên không?”
Tang Du gật đầu: “Mấy người là ai?”
Bởi vì đồng phục họ mặc không giống với Thẩm Bồi Xuyên, cho nên Tang Du nghĩ rằng họ không phải là đồng nghiệp của Thẩm Bồi Xuyên, nhưng nhìn đồng phục họ đang mặc, hình như là của một cơ quan chính phủ nào đó.
“Chúng tôi tìm phó cục trưởng Xuyên.” Nói xong họ đẩy cửa xông vào, Thẩm Bồi Xuyên đang cầm bộ quần áo bẩn vừa thay xong ném vào máy giặt, khi nhìn thấy bọn họ, lông mày anh khẽ nhướng lên.
Anh biết những người này đến từ văn phòng công tố viên.
Một người trong đó đưa ra giấy chứng nhận và lệnh điều tra: “Chúng tôi nhận được đơn tố giác rằng anh đang nuôi một nữ sinh viên để làm tình nhân, có lẽ hiện tại sự việc thật đúng như vậy, bây giờ mời anh theo chúng tôi về điều tra làm rõ.”
“Mấy người mới là tình nhân đấy!” Tang Du bước tới đứng trước mặt Thẩm Bồi Xuyên: “Mấy người có chứng cứ gì không?
Người của văn phòng công tố viên đưa ra một bức ảnh chụp Thẩm Bồi Xuyên đưa Tang Du đến trường, bức ảnh được chụp rất rõ nét, khuôn mặt của Thẩm Bồi Xuyên và cả của cô ấy nữa: “Đây là bằng chứng do người tố giác cung cấp, hơn nữa chúng tôi đã điều tra qua, cô là sinh viên của Đại học Thanh Hoa, phải không? ”
Tang Du nói: “Đúng, không sai, nhưng việc đó nói lên điều gì đau?”
“Có vẻ như hai người thực sự đang sống cùng nhau. Anh đã nói anh không phải là tình phu của cô bé, vậy tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Người đàn ông nhìn quanh phòng trong lúc anh ta đang nói, ánh mắt anh ta hướng về mấy chiếc há cảo đang làm dở trên bàn. “Hai người còn sống tạm bợ vậy sao?”
Nói xong, anh ta nhìn Thẩm Bồi Xuyên, ánh mắt chăm chú vào bộ quần áo anh ấy đang cầm trên tay: “Phó cục trưởng Xuyên, anh nên hiểu rằng là một cán bộ chính phủ phục vụ cho nhân dân thì nên làm gì, không nên làm gì, để phục vụ tốt cho nhân dân chứ, tôi nghĩ anh vẫn còn nhớ lời tuyên thệ khi gia nhập đảng là gì rồi chứ?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi không bao giờ quên cả.”
“Tốt lắm, tôi hy vọng phó cục trưởng Xuyên có thể sửa chữa thiếu sót của mình, nhưng những hình phạt liên quan vẫn phải chấp hành, mời anh đi cùng chúng tôi.”
“Tại sao anh ấy lại bị trừng phạt? Anh ấy đã làm gì sai?” Tang Du nhìn họ chằm chằm.
“Xin đừng làm cản trở công việc của chúng tôi, nếu cản trở người thi hành công vụ thì sẽ chịu phạt đấy.” Người đàn ông kia cảnh cáo Tang Du.
Thẩm Bồi Xuyên nắm lấy tay Tang Du rồi kéo cô ấy về phía sau: “Tôi sẽ đi với hai anh, nhưng phải đợi tôi một chút.”
Anh đưa Tang Du ra ban công, rồi bỏ đống quần áo bẩn vào máy giặt: “Em ở nhà đợi anh.”
Tang Du lắc đầu, hai mắt cô ấy đỏ bừng lên: “Bọn họ dựa vào đâu mà đòi bắt anh đi điều tra chứ? Anh có phạm tội gì đâu, chẳng lẽ, hai chúng ta cưới nhau là có tội sao?”
Thẩm Bồi Xuyên ôm cô ấy vào lòng rồi vỗ nhẹ vào lưng an ủi cô ấy: “Chỉ là điều tra thôi, em đừng hoảng sợ, nếu họ không điều tra ra được gì thì anh sẽ không sao cả.”
Tang Du ôm chặt lấy anh ấy: “Không, em không muốn.”
“Nghe lời anh nào.” Thẩm Bồi Xuyên buông cô ấy ra.
Cho dù Tang Du không muốn như vậy, nhưng Thẩm Bồi Xuyên vẫn bị dẫn đi.
Cô ấy liền khóc nức nở, đột nhiên, cô nhớ ra, khi nãy họ nói là có người giấu tên tố giác Thẩm Bồi Xuyên đang nuôi tình nhân, nhưng cô ấy và Thẩm Bồi Xuyên đã nhận được giấy phép hôm thứ hai.
Họ hợp pháp mà.
Cô ấy lập tức chạy về trường, quên cởi cả tạp dề, lúc ra ngoài mới nhớ ra.
Khoảnh khắc nhận được giấy đăng ký kết hôn, cô rất phấn khích và trân trọng nó, nên giấy chứng nhận mà cô mang theo đã để quên trong ký túc xá khi đi chơi với bạn cùng lớp vào sáng nay.
Bây giờ cô muốn lấy lại nó càng sớm càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment