Công Lược Trái Tim

Chương 757

Chương 757: Đều là do tôi không tốt
Tổng Cục nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đặt khung ảnh đang cầm trên tay xuống rồi đi tới: “Đến đây, mau ngồi đi.” Cục trưởng Tống kéo Thẩm Bồi Xuyên ngồi xuống sô pha
“Tôi về hưu rồi.” Cục trưởng Tống nói.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn ông nửa ngày không nói gì vì anh ấy có thể nhìn ra được Cục trưởng Tống có phần tiếc nuối, ông rất yêu công việc, bây giờ lại về hưu sớm như vậy trong lòng nhất định sẽ có chút mất mác.
“Thật ra ông…”
Cục trưởng Tống xua tay ra hiệu Thẩm Bồi Xuyên đừng nói nữa, ông đã đưa ra quyết định và suy nghĩ ro ràng rồi và ông cũng không hối hận hay tiếc nuối gì cả.
“Tôi đề cử cậu thay thế vị trí của tôi nhưng phía trên cũng sẽ có  vài cuộc khảo sát, câu phải biểu hiện cho thật tốt.” Cục trưởng Tống nhìn quanh căn phòng làm việc này: “Bây giờ tôi vẫn phải rời đi, tôi thật sự không nỡ, không phải là tiếc vị trí này mà là không nỡ rời khỏi nơi này, ở đây lâu như vậy ít nhiều cũng có một chút tình cảm.”
Thẩm Bồi Xuyên hạ tầm mắt xuống, không biết nói gì để an ủi Cục trưởng Tống.
“Thôi không nói nữa, cậu hãy quên những chuyện không vui trước kia đi, xem như là cho cấp trên cũ của cậu là tôi một chút mặt mũi cuối cùng.” Cục trưởng Tống vỗ vai Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Tôi không để bụng đâu.”
“Tôi tin cậu, sự việc này náo loạn đến như vậy đều là lỗi của tôi.” Cục trưởng Tống hối hận, rầu rĩ nói. Thẩm Bồi Xuyên chỉ im lặng lắng nghe.
“Được rồi, cậu đi làm việc đi, tôi cũng nên thu dọn đồ đạc rời đi rồi.” Cục trưởng Tống đứng lên, Thẩm Bồi Xuyên cũng đứng lên nói: “Tôi tiễn ông.”
Cục trưởng Tống cười nói: “Được, không uổng công tôi xem trọng cậu.”
Thẩm Bồi Xuyên tiễn Cục trưởng Tống ra ngoài, trên đường có vài đồng nghiệp đến chào hỏi tỏ ý sẽ nhớ người cấp trên là Cục trưởng Tống, tiếc cho việc ông về hưu sớm. Đi ra đến cửa, Cục trưởng Tống không cho ai tiễn mình nữa, tự mình rời đi. Không cần biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn cấp trên cũ rời đi như vậy trong lòng mọi người có chút không nỡ, làm việc chung với nhau lâu như vậy tự nhiên cũng sẽ có chút tình cảm. Thẩm Bồi Xuyên đứng trước cửa tiễn Cục trưởng Tống rời đi trong lòng cũng có chút hụt hẫng.
“Bây giờ Cục trưởng Tống đã đi rồi, cơ hội của phó cục trưởng Thẩm đến rồi.” Đột nhiên có người lên tiếng.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Mau đi làm việc đi.”
“Phải là cục trưởng Thẩm mới đúng.” Người đó vẫn tiếp tục nói đùa.
Sắc mặt của Thẩm Bồi Xuyên liền trầm xuống: “Không được phép nói bậy.” Những chuyện xảy ra không thể đem ra đùa cợt như vậy, để người khác nghe thấy lại ảnh hưởng không tốt.
Khi đến giờ họp, mọi người đều tản đi hết, những người cần tham dự buổi họp đã đi vào phòng họp. Buổi tối đi làm về, Thẩm Bồi Xuyên đến đón bà nội Tô Trạm đi bệnh viện. Lúc bác sĩ đang khám bệnh, Thẩm Bồi Xuyên không để bà cụ đi vào mà đợi ở ngoài. Nghe Thẩm Bồi Xuyên nói Tô Trạm bị tại nạn xe bà cụ lúc đầu còn không tin, nghĩ rằng là do Tô Trạm cố ý, bởi vì bà cụ không thể nào chấp nhận được việc Tần Nhã không thể sinh con. Bây giờ đến bệnh viện rồi bà mới bắt đầu bất an, sợ Tô Trạm thật sự xảy ra tai nạn xe rồi.
Một lúc sau, cửa phòng kiểm tra mở ra, Tô Trạm được đẩy ra ngoài, theo sau là Tần Nhã, nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên và bà nội của Tô Trạm, cô ấy sững sờ một lúc mới hoàn hồn lại, đi theo nhân viên y tế. Bà cụ bất giác run lên, bà nhìn chằm chằm vào người đang được đẩy đến đây, rất nhanh liền nhìn thấy rõ khuôn mặt người đang nằm trên giường bệnh, đây không phải là Tô Trạm của bà sao.”
“Tô Trạm!” Bà cụ kích động, Thẩm Bồi Xuyên đỡ bà đi đến.
Bà nắm chặt lấy tay của Tô Trạm: “Tô Trạm ơi, mau tỉnh lại đi cháu.”
“Xin đừng lay người bệnh nhân.” Bác sĩ ngăn cản hành vi của bà cụ: “Bệnh nhân bị thương ở đầu, không thích hợp bị lay người như vậy.”
Bà cụ vội vàng thu tay về, sợ rằng sẽ là Tô Trạm bị thương lần nữa, nhưng trong lòng bà rất sợ, sợ cháu trai của bà lành ít dữ nhiều.
“Bác sĩ, vết thương có cháu trai tôi sao rồi?” Mắt bà cụ đỏ lên.
“Hiện tại đã không ảnh hưởng đến tính mạng nữa rồi, nhưng chúng tôi không chắc chắn được khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ nói.
Không biết khi nào sẽ tỉnh lại? Bà cụ nói năng lộn xộn: “Có khi nào… có khi nào sẽ không tỉnh lại nữa luôn không?”
Không phải là rất nhiều người không tỉnh lại được nữa đều biến thành người thực vật sao? Bà cụ càng nghĩ trong lòng càng thêm hoảng sợ, sắc mặt tái xanh.
Bác sĩ đẩy kính, biểu cảm không được tự nhiên nói: “Cũng có khả năng là như vậy.”
Bà cụ lảo đảo suýt chút nữa ngất đi. Thẩm Bồi Xuyên vội vàng đỡ bà, nói: “Hi vọng cậu ấy tỉnh lại vẫn còn rất lớn mà.”
Bà cụ lau mặt hối hận nói: “Tất cả là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi”. Mấy ngày nay, hai bà cháu vừa gặp đã cãi nhau, vừa gặp đã cãi nhau,bà vốn biết rằng Tô Trạm thích Tần Nhã nhưng vẫn một mực phản đối nên khiến cho tâm trạng của Tô Trạm không tốt nên mới uống rượu rồi lái xe để rồi dẫn đến tai nạn như thế này.
“Tô Trạm ơi, bà nội sai rồi, cháu mau tỉnh lại đi.” Bà cụ dựa vào giường khóc.
Tần Nhã nhìn Thẩm Bồi Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại đưa bà cụ đến đây vậy?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Việc này không thể che dấu được đâu, trước sau gì thì bà cụ cũng biết.”
“Đẩy bệnh nhân vào phòng trước đi.” Bác sĩ nói, nếu như đứng chặn ở đây sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Tô Trạm được đẩy đến giường bệnh, bà cụ cũng đi theo sau, nhìn cháu trai hôn mê, sắc mặt tím tái bà vô cùng đau lòng, nắm chặt lấy tay Tô Trạm rồi lại khóc thêm một trận nữa.
“Tô Trạm cháu mau tỉnh lại đi, cháu nỡ lòng nào nhìn bà đã đến tuổi này rồi còn phải lo lắng cho cháu sao?” Bà cụ không sợ người ta cười nói, hoàn toàn mất đi sức sống thường ngày, tình hình bây giờ của Tô Trạm đã gây đả kích cho bà cụ rồi.
Tần Nhã rót nước cho bà cụ: “Bà uống nước trước đi ạ.” Bà cụ ngẩng đầu nhìn Tần Nhã.

Bình Luận (0)
Comment