Công Lược Trái Tim

Chương 792

Chương 792: Thật hay thách
“Tang Du.” Các bạn học đi tới.
Tang Du nắm chặt tay của Thẩm Bồi Xuyên rồi nói nhỏ với anh ấy rằng: “Bạn học của em khá nhiệt tình, có lẽ anh sẽ không quen.”
Thẩm Bồi Xuyên nắm chặt tay cô ấy như một câu trả lời, chỉ là mấy người sinh viên mà thôi, anh ấy ứng phó được.
Thẩm Bồi Xuyên rất cao, nổi bật trong đám bạn học của Tang Du.
Tang Du giới thiệu Thẩm Bồi Xuyên với mấy người bạn của mình: “Đây là…”
“Là chồng cậu đó nha.” Cô ấy chưa nói xong thì đã bị mấy bạn học ngắt lời. Họ ngó qua ngó lại Thẩm Bồi Xuyên rồi sau đó chậc chậc vài tiếng: “Chẳng trách Tang Du còn chưa tốt nghiệp thì đã vội vã kết hôn. Cậu ấy sợ chậm là bị mất đây mà.”
“Là tôi vội vàng muốn cưới cô ấy, sợ chậm là không lấy được.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Mấy người bạn học nghe thấy thế thì hét lên.
Tang Du cười rồi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Cũng không vì gì khác mà vì khi Tang Du nghe được những lời này của Thẩm Bồi Xuyên thì cảm thấy rất ấm áp, rất vui vẻ.
“Các cậu đừng thế.” Tang Du cười rồi chỉ vào cô gái vừa nói chuyện, cô ấy nói với Thẩm Bồi Xuyên rằng: “Đây là bạn cùng phòng của em, cậu ấy tên là Trần Nam.”
“Chào em.” Thẩm Bồi Xuyên chào hỏi.
Sau đó Tang Du lần lượt giới thiệu bạn học của mình cho Thẩm Bồi Xuyên biết, cuối cùng anh ấy còn nói: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tang Du.”
Mọi người nói: “Chúng em đều là bạn học, cũng đều là bạn bè của nhau mà. Hơn nữa chúng em cũng không chăm sóc gì nhiều.”
Một người bạn học nam tên là Lý Á nói: “Chúng ta qua kia đi, bên đó có đồ nướng.”
Giới thiệu xong thì mọi người đi tới đó.
Đợi mọi người bước lên trước rồi Tang Du cố ý đi đằng sau nói nhỏ với Thẩm Bồi Xuyên rằng: “Anh có cảm thấy ngại hay không?”
Tang Du biết rằng Thẩm Bồi Xuyên không phải là người thích ồn ào, mà bạn học của cô ấy lại ồn ào vô cùng, cô ấy sợ Thẩm Bồi Xuyên ở đây không được tự nhiên.
Biết thế Tang Du đã ở nhà xem ti vi rồi.
“Này, hai người thì thầm to nhỏ gì đó hả, mau tới đây đi. Có gì thì về nhà nói, ở đây toàn là người cô đơn không đấy.”
Tang Du và Thẩm Bồi Xuyên đi tới, mọi người nhường chỗ cho hai người.
Trong mâm là đồ nướng mới vừa nướng xong.
Thẩm Bồi Xuyên là lớn nhất, cũng đã bước vào đời trong khi họ vẫn còn là sinh viên nên ai ai cũng gọi một tiếng anh Thẩm rất lễ phép. Lý Á cầm trong tay một bình Sevenup và một bình Cocacola đi tới hỏi Thẩm Bồi Xuyên rằng: “Anh Thẩm uống cái nào?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Cái gì cũng được.”
Lý Á nói: “Thế thì cho anh Cocacola.”
Cắm trại dã ngoại chính là vui chơi giải trí cười cười nói nói, các sinh viên đại học kể về những chuyện trong trường, hoặc là tâm sự về hướng đi tương lai. Thẩm Bồi Xuyên không nói gì được, anh ấy ngồi rất im lặng, nghe rất chăm chú.
Ai mà chưa từng có tuổi trẻ chứ, anh ấy nghe bọn họ nói chuyện rồi nhớ về ngày xưa.
Rồi anh ấy lại cảm thấy bùi ngùi vì thời gian trôi quá nhanh.
Tang Du rất để ý cảm nhận của anh ấy nên thỉnh thoảng sẽ cố ý đụng Thẩm Bồi Xuyên hoặc là đưa tay sờ tay anh.
“Chúng ta cứ lo nói quên mất anh Thẩm đang ở đây rồi, hay là mọi người cùng chơi một trò chơi đi.”
“Trò gì thế?”
“Chơi thật và thách nhé?”
“Được đó, được đó.”
Ý kiến này được mọi người rất tán thành. Họ bắt đầu lấy một cái muỗng và chén, quay muỗng hai lần, chỉ ra hai người rồi oẳn tù tì với nhau. Người thua sẽ phải trả lời câu hỏi của người thắng, nhất định phải hói thât.
Tất cả mọi người đều muốn hỏi Tang Du và Thẩm Bồi Xuyên nhưng dù quay sao cũng chẳng trúng hai người họ.
Ván đầu tiên là Vương Thính Tuyết hỏi một bạn nam, cô ấy hỏi: “Cậu có mấy bạn gái cũ?”
Người bạn học nam kia trả lời rất thoải mái: “Bốn.”
“Tớ còn chưa có ai, cậu đã bốn người rồi cơ à?” Có bạn học hô lên với vẻ bất ngờ.
Vương Thính Tuyết cũng trêu ghẹo: “Mới hai mươi tuổi mà đã có bốn bạn gái cũ rồi. Hay là từ mười sáu tuổi bắt đầu yêu đương, mỗi năm một người, tới nay vừa đúng bốn người đúng không?”
Người bạn học nam kia cười.
“Tiếp tục nào.”
Có người vội vã chơi ván kế tiếp. Vương Thính Tuyết nghĩ thầm trong lòng: “Biết thế thì hỏi câu ác hơn rồi.”
Cô ấy còn suy nghĩ rằng nếu lần này mình tiếp tục thắng thì sẽ hỏi người thua là lần ‘đầu tiên’ vào năm mấy tuổi. Ha ha…
Nhưng khi cô ấy nhìn lại phía Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du thì mau chóng phủ định ý nghĩ này của mình. Thật ra trò chơi này phải hỏi một vài vấn đề riêng tư, để mọi người vui vẻ mới đúng là chân lý. Nhưng Thẩm Bồi Xuyên ở đây khiến cho cô ấy ngại ngùng không thể nào mở miệng được.
Thẩm Bồi Xuyên ở đây như một người lớn trong nhà, họ đều là bề dưới nên không dám hỏi những câu như thế, sợ anh ấy nghĩ rằng họ không thận trọng.
Lần này là một bạn học nam và Tang Du.
Tang Du thua.
Bạn học nam đó nhìn thoáng qua Thẩm Bồi Xuyên rồi cười nói: “Ăn ngay nói thật, nụ hôn đầu tiên của cậu là với ai?
Sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tang Du.
Thẩm Bồi Xuyên lại rất bình tĩnh.
Tang Du biết mọi người sẽ hỏi loại vấn đề này, cô ấy nhìn Thẩm Bồi Xuyên rồi cười: “Chồng tớ.”
“Ây dà…”
Mọi người đều rất thất vọng, còn tưởng sẽ hỏi ra được chuyện gì chứ.
Đến tận ván thứ năm mới quay trúng Thẩm Bồi Xuyên, mấy bạn học đều vô cùng kích động, hi vọng Thẩm Bồi Xuyên thua để mình được hỏi.
Lần này là Lý Á, cậu ta cười ha ha rồi nói: “Anh Thẩm tha cho em.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Anh không biết chơi, hay là anh tự nhận thua nhé?”
“Được, anh nhận thua rồi trả lời câu hỏi của bọn em.”
“Nhận thua rồi còn phải trả lời, chẳng bằng không nhận.”
Sau đó Lý Á ôm tâm trạng thắng chắc chơi oẳn tù tì với Thẩm Bồi Xuyên.
Lý Á thắng thật, cậu ta cười tủm tỉm nhìn Thẩm Bồi Xuyên và nói: “Anh Thẩm phải nói thật đấy nhé.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Em hỏi đi.”
Các bạn học bắt đầu bày kế cho Lý Á, cậu một câu, tớ một câu.
“Hỏi anh ấy có nụ hôn đầu năm bao nhiêu tuổi.
“Không, hỏi anh ấy trước khi ngủ nhớ về ai.”
“Hỏi anh đi ngủ có chảy nước miếng không.”
“Hỏi anh ấy có móc chân không?”
Lý Á lắc đầu: “Không được, nghĩ tiếp đi.”
Thẩm Bồi Xuyên bất đắc dĩ, những cô cậu này nghịch ngợm quá.
“Tớ, tớ nghĩ ra một cái.” Bỗng nhiên Vương Thính Tuyết hô lên.
Mọi người chụm đầu lại, muốn nghe câu hỏi của cô.

Bình Luận (0)
Comment