Công Lược Trái Tim

Chương 839

Chương 839: Anh bị thần kinh à
“Vậy bây giờ anh cho em đi!” Tần Nhã kích động nói.
“Cho.” Tô Trạm bước tới muốn ôm lấy Tần Nhã nhưng lại bị cô ấy đẩy ra, “Anh tránh xa tôi ra một chút, ngày mai đưa đơn ly hôn cho tôi.”
Nói xong cô ấy liền xoay người bước đi, Tô Trạm thấy thế liền tiến lên phía trước túm chặt lấy cô: “Tiểu Nhã…”
“Này, mì của cậu đã làm xong rồi. Cậu đã gọi đồ rồi thì không ăn cũng phải trả tiền chứ.” Lúc này ông chủ của cửa tiệm mì chạy ra, mì đã làm xong nhưng phát hiện người đã không còn ở đây nữa rồi. Khi chạy ra thì thấy người vẫn còn đang đứng ở trước cửa.
Tô Trạm nói với chủ quán: “Tôi sẽ trả tiền.”
Tần Nhã cố gắng vùng vẫy nhưng Tô Trạm lại càng giữ chặt hơn: “Anh đói rồi, cùng anh vào trong đi.”
“Anh đói rồi thì anh đi ăn đi.” Tần Nhã vẫn còn tức giận.
Tô Trạm thâm trầm nói: “Anh muốn em đi cùng anh.”
“Tô Trạm, sao anh lại đáng ghét như vậy?”
“Xin lỗi em.”
Vốn dĩ Tần Nhã đang rất tức giận, lời xin lỗi bất thình lình khiến cô ấy ngơ ngẩn mất vài giây. Nỗi tức giận trong lòng giống như quả bóng bị xì hơi. Tô Trạm kéo cô đi tới trước cửa quán một lần nữa, bát mì đã được đặt ngay ngắn ở trên bàn.
Ông chủ sợ anh ta chạy mất nên đã mang mã QR tới để anh ta trả tiền.
Tô Trạm lấy điện thoại ra quét mã QR trả tiền sau đó đặt điện thoại ở trên mặt bàn, anh ta cầm đôi đũa rồi bưng bát lên, gắp một miếng thịt bò đưa đến trước miệng Tần Nhã: “Em ăn một miếng trước đi.”
Tần Nhã nhíu mày: “Em ăn rồi, không đói.”
“Chỉ ăn một miếng thôi.” Tô Trạm lại đưa đũa gần đến miệng cô ấy hơn một chút, không chịu bỏ cuộc.
Tần Nhã trừng mắt nhìn: “Anh bị thần kinh à?”
“Em cứ xem như là anh bị thần kinh thật đi.” Tô Trạm cười cười.
Tần Nhã không muốn bị người khác dòm ngó nên cô ấy đã há miệng ăn miếng thịt bò trước mặt.
Tô Trạm cười: “Ăn mì không?”
Tần Nhã trừng mắt: “Anh đừng có giỡn nữa, em giận đấy.”
Tô Trạm cũng biết điều, anh ta cúi thấp đầu gắp một gắp mì cho vào miệng, ra vẻ vô tình hỏi: “Em trở lại thành phố C, chắc Thiệu Vân chăm sóc cho em lắm nhỉ.”
Tần Nhã cũng không biết đây là câu hỏi thăm dò của anh ta, cô ấy nói: “Ừm, cậu ấy là trưởng bối mà, đối xử với em rất tốt.”
Vốn dĩ Thiệu Vân đối xử với cô ấy tốt thật nên cô ấy cũng không cần phải nói dối.
Tô Trạm vẫn cúi thấp đầu, nói: “Còn em đối với ông ấy thì sao?”
“Cậu ấy đối xử tốt với em thì đương nhiên em cũng đối xử tốt với cậu ấy rồi.” Tần Nhã đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai: “Tự nhiên anh nhắc tới chuyện này làm gì?”
Tô Trạm ngẩng đầu, cười cười với cô ấy: “Không có gì, buột miệng hỏi thôi.”
Ánh mắt của Tần Nhã di chuyển ra nơi khác: “Anh ăn mau đi, đừng có nói mấy chuyện không liên quan nữa.”
Tô Trạm cảm thấy không còn ngon miệng nữa, anh ta nói: “Tần Nhã…”
Anh ta muốn nói với Tần Nhã, cho dù bọn họ ly hôn, cô ấy sẽ đi tìm một nửa còn lại cho mình thế nhưng anh ta không hy vọng người đó là Thiệu Vân. Cách biệt tuổi tác giữa hai người quá lớn, cô ấy vẫn còn đang trong độ tuổi nở hoa còn Thiệu Vân thì đã già rồi. Thanh xuân con gái chẳng được bao lâu, ít nhất cũng nên tìm người có tuổi tác tương đương mới được.
Ting ting.
Màn hình điện thoại của anh ta hiển thị một tin nhắn định vị, Tần Nhã liếc mắt một cái thì nhìn thấy tên là cô Trần, là đương sự của Tô Trạm. Anh ta liếc mắt nhìn một cái sau đó cũng không chú ý tới nữa.
Anh ta muốn tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi chưa kịp nói với Tần Nhã, Tần Nhã hỏi: “Có người gửi định vị cho anh kìa, anh không xem à?”
Tô Trạm liếc mắt nhìn, nói: “Cũng không gấp, Tần Nhã, hay là em…”
Lời nói anh ta còn chưa kịp nói ra thì lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Lần này không phải là tiếng chuông tin nhắn nữa mà là có cuộc gọi tới.
Tô Trạm nhíu mày, anh ta rất không thích cuộc gọi không đúng lúc này. Tần Nhã nói: “Nghe đi, không chừng có việc tìm anh đấy.”
Tô Trạm buông đôi đũa trong tay xuống, trong lòng không tình nguyện tiếp nhận điện thoại. Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng ai cả, chỉ nghe thấy một hồi tạp âm. Sau đó hình như còn có tiếng đương sự của anh ta hét lên sợ hãi, anh ta nâng mắt lên nhìn Tần Nhã: “Hình như đương sự của anh xảy ra chuyện rồi.”
Tần Nhã nhíu mày: “Thế thì sao?”
Tô Trạm bỏ đũa xuống, nói: “Không có thời gian kể chi tiết cho em nghe, nhưng mà em nghĩ chồng của cô ấy nhất định tức giận đến nỗi chó cùng rứt giậu rồi.”
Tô Nhã đi theo sau anh ta: “Em đi cùng với anh.”
Tô Trạm không muốn để cô ấy đi cùng cho lắm, sợ có gì nguy hiểm.
“Đương sự của anh không phải là một người phụ nữ hay sao?” Trong lời nói của Tần Nhã rõ ràng là có ý lo lắng cho anh ta.
Tô Trạm nhìn cô ấy, đột nhiên bật cười: “Vậy em đi cùng anh thử nhìn anh xem xem.”
Tần Nhã cứng miệng nói: “Ai muốn nhìn anh chứ?”
Tô Trạm chỉ cười cười không nói, trước cửa bệnh viện có rất nhiều taxi, bọn họ nhanh chóng lên được một chiếc xe. Tô Trạm vừa mới mở tin nhắn định vị ra xem thì trên màn hình điện thoại xuất hiện đích đến là một căn hộ. Anh ta nhíu mày, không phải người phụ nữ đó nói bây giờ cô ấy đang ở trong khách sạn hay sao?
Chỗ này hình như là nơi ở của cô ấy, trước kia hồ sơ bất động sản mà cô cung cấp được đăng ký ở căn hộ này.
Đi không bao lâu thì đã tới căn hộ ấy, Tô Trạm không tùy tiện đi và trong một mình mà kêu nhân viên nghiệp vụ của căn hộ cùng mình đi lên lầu.
Nhân viên nghiệp vụ dẫn Tô Trạm và Tần Nhã đi lên lầu, anh ta còn hỏi: “Tại sao hai người biết nhà này xảy ra chuyện?”
Tô Trạm nói: “Tôi là luật sư, nhà này đang làm thủ tục ly hôn, người vợ muốn ông chồng rút ra khỏi hộ khẩu nên mới gây ra mâu thuẫn.”
Nhân viên nghiệp vụ đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, bọn họ nhanh chóng đi tới tới cửa nhà. Nhân viên nghiệp vụ giơ tay lên gõ gõ cửa, không có ai đáp lại cả. Nhân viên nghiệp vụ lại gõ thêm vài lần, một lúc lâu sau mới có tiếng nói từ bên trong vọng ra: “Ai đấy?”
“Nhân viên nghiệp vụ đây, lầu dưới nói nhà anh bị rò nước, tôi tới kiểm tra nhà vệ sinh nhà anh một chút.”
“Nhà tôi không mở nước, sao có thể bị rò nước được?” Người đàn ông bên trong từ chối.
“Có rò nước hay không thì để chúng tôi kiểm tra một cái là biết. Anh không cho chúng tôi kiểm tra là đang chột dạ đấy, lát nữa người lầu dưới đích thân lên đây tìm anh, tới lúc đó phá cửa nhà anh, làm to chuyện lên thì không ổn nữa rồi. Mọi người đều là hàng xóm với nhau, không tạo điều kiện cho nhau thì sau này cũng khó nhìn mặt nhau lắm.”
Im lặng thêm được một lúc thì cửa nhà được mở ra, thấy bên ngoài cửa ngoài nhân viên nghiệp vụ thật ra thì còn thấy hai người khác không phải nhân viên nghiệp vụ thì ánh mắt của người đàn ông đột nhiên trở nên cảnh giác: “Các người là ai?”
Tô Trạm nói: “Tôi là luật sư, tôi nhận được điện thoại của đương sự tô gọi tới, bây giờ tôi cần gặp cô ấy.”
“Cô ấy không có nhà.” Người đàn ông đứng chặn trước cửa không cho bọn họ vào.
“Có nhà hay không thì để bọn tôi vào xem là biết.” Nhân viên nghiệp vụ nói.
“Không có sự đồng ý của tôi, các người tùy tiện vào nhà tôi là vi phạm quyền tự ý xông vào nhà dân đấy.” Người đàn ông định đóng cửa lại nhưng Tô Trạm đã nhanh tay chặn lại, “Có ở nhà hay không chúng tôi vào xem sẽ biết.”
“Cút hết đi cho tao!” Người đàn ông kia dùng sức muốn đóng cửa lại, nhân viên nghiệp vụ thấy hành vi của người đàn ông này rõ ràng rất bất thường nên đã cố gắng hợp lực cùng Tô Trạm đẩy cánh cửa ra. Người đàn ông kia bị cánh cửa đẩy lùi về phía sau hai bước thì tức giận chửi bới: “Bọn mày muốn chết có phải không?”
“Vợ của anh đâu?” Nhân viên nghiệp vụ hỏi.
Tô Trạm nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ mở được một nửa thì muốn đi qua đó, người đàn ông kia thấy vậy liền ngăn lại: “Đừng có ra oai ở nhà tao, cút ra ngoài.!”
Tô Trạm nháy mắt với Tần Nhã, anh ta sẽ khống chế người đàn ông còn cô ấy thử đến phòng ngủ xem có người ở trong đó không.
Nhân viên nghiệp vụ cũng rất tinh ý, anh ta chạy lên chặn đường người của người đàn ông kia.
Tần Nhã đi vào phòng ngủ thì nhìn thấy có rất nhiều máu, có một người phụ nữ đang nằm trên giường, bây giờ cô ấy đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Tần Nhã nói: “Trong phòng có người.”
Tô Trạm và nhân viên nghiệp vụ nhìn tên đàn ông kia: “Anh còn lời gì muốn nói không?”
Tên đàn ông đó trong khi ẩu đả cùng với vợ cũng đá nóng mắt rồi, bây giờ lại bị người ngoài tới can thiệp vào chuyện nhà mình thì hắn thẹn quá hóa giận, vùng khỏi nhân viên nghiệp vụ và Tô Trạm sau đó chạy vào phòng bếp lấy một con dao: “Hôm nay chúng mày đừng hòng thoát khỏi đây.”
Tần Nhã định lấy điện thoại ra báo cảnh sát, tên đàn ông kia nhìn ra ý đồ của cô ấy nên hắn giơ con dao về phía Tô Trạm và nhân viên nghiệp vụ sau đó lùi xuống chỗ Tần Nhã định cướp lấy điện thoại của cô ấy.
“Cẩn thận” Tô Trạm trừng mắt nhìn, Tần Nhã vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông kia cầm con dao hướng về phía mình.
Tần Nhã sợ hãi ngây ngẩn cả người, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì chỉ nhìn thấy bóng người của Tô Trạm lao tới, một cước đá bay tên đàn ông kia. Hắn ta phản ứng cũng nhanh, sau khi người bị đụng vào thành giường thì hắn lại cầm con dao bổ nhào tới chỗ Tần Nhã.
Tô Trạm ôm lấy Tần Nhã vào trong lòng, thế nhưng tốc độ của tên đàn ông kia khá nhanh, Tô Trạm không kịp ôm Tần Nhã chạy đi thì cánh tay đã bị dao chém phải. Lúc này nhân viên nghiệp vụ đã gọi thêm hai người đồng nghiệp đang trực ban của anh ta tới sau đó cùng nhau xông vào đánh ngã tên đàn ông kia, thành công đoạt lấy con dao trong tay hắn.
“Việc của nhà ông liên quan đếch gì đến chúng mày, bỏ tao ra!” Người đàn ông bị ép dưới mặt đất nhưng vẫn không ngừng to tiếng chửi rủa.
“Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.” Nhân viên nghiệp vụ nói.
Tần Nhã được một phen kinh hồn bạt vía, sắc mặt cô ấy trắng bệch cả ra. Thấy chiếc áo sơ mi trắng trên người Tô Trạm nhuốm đầy máu đỏ thì cô ấy mới hoàn hồn trở lại: “Anh bị thương rồi à?”
Tô Trạm nhìn qua cánh tay của mình, hơi nhíu mày nói: “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Không biết miệng vết thương có sâu không nhưng mới chỉ có một lát mà máu đã nhuộm đỏ nửa chiếc áo sơ mi của anh ta rồi.
“Chúng ta đi bệnh viện thôi.” Tần Nhã vừa lo lắng lại vừa đau lòng, cô ấy kéo cánh tay còn lại của Tô Trạm, nói.
Lúc này cảnh sát đã đi vào, có lẽ lúc báo cảnh sát thì nhân viên nghiệp vụ đã nói rõ có người bị thương nên còn có cả nhân viên y tế đi theo.

Bình Luận (0)
Comment