Công Lược Trái Tim

Chương 912

Chương 912: Giết người đền mạng
“Là chủ tịch của chúng tôi muốn gặp anh.” Nam Thành nói.
Đội trưởng Ngô rất tự nhiên nói: “Ông chủ của Hằng Khang mời khách, tôi phải nể mặt chứ, nói đi, muốn gặp ở đâu?”
“Hoàng Thành, phòng VIP tầng trên cùng, bảy giờ chủ tịch của chúng tôi sẽ đợi ngài ở đó.”
“Được, cậu nói lại với chủ tịch Giang tôi nhất định sẽ tới.”
“Được, bây giờ tôi liền về nói với chủ tịch, người sảng khoái như đội trưởng Ngô sau này có nơi nào có thể dùng đến tôi xin cứ tự nhiên mở miệng.”
Đội trưởng Ngô phất phất tay: “Cái này để sau rồi nói.”
Nam Thành nói: “Vậy được, tôi đi trước nhé.”
Đội trưởng Ngô đáp một tiếng.
Bảy giờ.
Trong phòng VIP có quan cảnh đẹp nhất của tầng cao nhất Hoàng Thành, Giang Mạt Hàn đã đến trước.
Phòng VIP này thiết kế ở vị trí đẹp nhất, cả một bức tường là cửa sổ sát đất, bàn ăn được đặt bên cửa sổ, ngồi ở đây có thể thu hết được cảnh đêm của thành phố này vào mắt.
Bảy giờ, đội trưởng Ngô đến theo giờ hẹn, Nam Thành đứng chờ ở bên ngoài nhìn thấy anh ta đến liền lập tức nghênh đón, nhiệt tình nói: “Đội trưởng Ngô.”
Đội trưởng Ngô gật đầu.
“Chủ tịch đã ở trong phòng VIP rồi.”
Nam Thành dẫn đội trưởng Ngô đi về phía phòng VIP.
Rất nhanh đã đến cửa phòng VIP, Nam Thành đẩy cửa phòng, hướng về phía anh ta làm động tác mời: “Đội trưởng Ngô, mời.”
Đội trưởng Ngô bước vào trong.
Giang Mạt Hàn từ chỗ ngồi đứng lên chào hỏi trước: “Đội trưởng Ngô.”
Đội trưởng Ngô bước đến: “Tổng giám đốc Giang.”
Hai người bắt tay nhau, lúc Giang Mạt Hàn thu tay lại thì nói: “Đội trưởng Ngô, mời ngồi.”
Đội trưởng Ngô ngồi xuống, đồng thời nói thẳng: “Tổng giám đốc Giang tìm tôi là vì chuyện của cô Lăng Vi sao?”
Giang Mạt Hàn ngồi xuống, cũng không giấu giếm trả lời: “Đúng.”
“Vậy Tổng giám đốc Giang muốn thế nào? Hoặc là muốn tôi làm gì?” Đội trưởng Ngô bưng cốc nước trước mặt lên uống một hơi: “Là muốn tôi hạ thủ lưu tình?”
Dù sao Lăng Vi cũng là người của anh ta, điều này cũng không phải là bí mật gì.
Nếu không anh ta cũng sẽ không chủ động tìm mình nhỉ?
Giang Mạt Hàn nói: “Không phải.”
Đội trưởng Ngô nhướng mày: “Ồ, vậy Tổng giám đốc Giang muốn tìm tôi để làm gì?”
“Giết người là phạm pháp, phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, tôi mong muốn cô ta có thể bị xử tử hình.”
Đội trưởng Ngô lại có phần bất ngờ, còn tưởng rằng là anh muốn cứu người, hóa ra là ngược lại.
“Theo như tôi được biết, cô Lăng Vi này đã ở bên cạnh Tổng giám đốc Giang từ rất lâu rồi, lẽ nào anh không niệm tình xưa sao?”
Lúc này ở khách sạn.
Sau khi đội trưởng Ngô có được địa chỉ liền nói với Quan Kình, Quan Kình đã lén đặt trước máy nghe trộm ở trong phòng VIP, cuộc nói chuyện của bọn họ ở trong phòng Quan Kình đều nghe rõ mồn một.
Ông đã chuẩn bị xong việc đi đánh người rồi, kết quả Giang Mạt Hàn lại không hề nói giúp cho Lăng Vi.
Điều này làm ông không còn quá tức giận như vậy nữa.
Cùng may là anh ta chưa đến mức tán tận lương tâm, không phân biệt được phải trái.
Không, anh ta chính là một người không phân biệt phải trái!
Nếu không thì cũng sẽ không vì chuyện ban đầu mà mang lòng báo thù.
Trong phòng VIP.
Giang Mạt Hàn rót nước cho đội trưởng Ngô: “Không hẳn là người của tôi, chỉ là người làm trong công ty.”
“Vụ án lần này còn là vụ án được lôi ra từ một năm trước, là sự việc liên quan đến vợ của anh, có lẽ Tổng giám đốc Giang đã biết rồi chứ? Trận hỏa hoạn lúc trước không phải là để tự sát, mà là do tội phạm tình nghi Lăng Vi phóng hỏa, không biết Tổng giám đốc Giang nghĩ sao về chuyện này?”
Tay Giang Mạt Hàn đang để trên bàn chầm chậm đan chéo vào nhau, nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra là anh đang giả vờ trấn định.
“Cuộc hôn nhân ba năm của tôi và vợ…” Nhắc đến cô ấy, trong lòng Giang Mạt Hàn càng lúc càng không thể bình tĩnh, anh ngừng một lúc rồi mới nói: “Tôi rất yêu cô ấy, cô ấy qua đời tôi rất đau lòng, tôi hi vọng người hại cô ấy phải chịu hình phạt thích đáng, như vậy mới có thể an ủi linh hồn của cô ấy ở trên trời.”
Đội trưởng Ngô khẽ nhướng mày: “Tôi nhớ lúc đó hai người đã làm thủ tục ly hôn rồi?”
Giang Mạt Hàn khẽ cụp mắt, lông mi run run: “Đúng vậy.”
“Cho dù chúng tôi ly hôn, nhưng cũng đã từng yêu nhau, nếu không sẽ không kết hôn.” Giọng nói của anh không còn lạnh nhạt mang theo sự mạnh mẽ của ngày thường, mà lại có phần run rẩy.
Nếu như lúc đầu chỉ là yêu thích đơn thuần, có lẽ bây giờ bọn họ đã sống cùng nhau rất hạnh phúc.
“Đội trưởng Ngô, có thể tiết lộ một chút sẽ phán quyết thế nào không?”
“Giết người đền mạng, hơn nữa còn lên kế hoạch phạm tội tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng, cho dù không tử hình thì cũng là tù chung thân, tôi cảm thấy tước đoạt đi tự do cả đời của một người so ra còn dày vò hơn cả làm cho cô ta chết, Tổng giám đốc Giang thấy sao?”
“Vậy tôi muốn nhờ đội trưởng Ngô giúp tôi một việc.” Giang Mạt Hàn nhìn anh ta.
“Tổng giám đốc Giang cứ nói, nếu tôi có thể làm được nhất định sẽ không thoái thác, bây giờ Tổng giám đốc Giang chính là người nổi tiếng của thành phố chúng ta, tôi nhất định sẽ nể mặt anh.”
“Tôi sẽ không để cho đội trưởng Ngô phải giúp không đâu, đội trưởng Ngô nếu khi nào có việc cần đến tôi thì cứ nói.”
Hai người cùng nói mấy câu khách sáo với nhau.
“Tôi không muốn cô ta ở trong đó sống quá yên ổn.” Giang Mạt Hàn nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn về ánh đèn rực rỡ đằng xa, trong đáy mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
“Được.”
Đội trưởng Ngô sảng khoái nhận lời, cho dù Giang Mạt Hàn không đưa ra yêu cầu này, anh ta cũng sẽ làm như vậy.
“Vậy tôi còn có việc, đi trước nhé.” Đội trưởng Ngô đứng dậy.
Giang Mạt Hàn cũng đứng dậy: “Đội trưởng Ngô vẫn chưa nói cần tôi làm gì.”
“Vậy coi như Tổng giám đốc Giang nợ tôi một ân tình, tương lai nếu có việc gì cần Tổng giám đốc Giang giúp đỡ thì hi vọng anh sẽ không từ chối.”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy tôi không ăn bữa tối nhé, quả thật là tôi còn có chuyện, Tổng giám đốc Giang không cần tiễn đâu.” Đội trưởng Ngô vẫy tay.
Giang Mạt Hàn gọi: “Nam Thành, tiễn đội trưởng Ngô.”
Nam Thành đẩy cửa bước vào.
Đội trưởng Ngô bước ra ngoài, Nam Thành đi theo anh ta: “Tôi tiễn đội trưởng Ngô xuống lầu.”
Đội trưởng Ngô nói: “Không cần, cậu cứ làm việc của cậu đi.”
Tuy rằng đội trưởng Ngô nói như vậy nhưng Nam Thành vẫn tiễn anh ta đến thang máy mới quay trở lại phòng VIP.
Trong phòng VIP, đèn chùm thủy tinh phát ra ánh sáng, ánh đèn neon xuyên qua cửa sổ phản chiếu vào trong, rực rỡ nhiều màu sắc, dường như làm cho căn phòng đắm chìm trong biển sắc màu rực rỡ.
Giang Mạt Hàn đứng trước cửa sổ, mặt hướng về bên ngoài cửa sổ, thân hình thon dài hiện rõ vẻ hiu quạnh và cô đơn.
Nam Thành đẩy cửa bước vào, nhìn anh một lúc lâu mới mở miệng: “Lăng… Vi sẽ chết sao?”

Bình Luận (0)
Comment