Công Lược Trái Tim

Chương 945

Chương 945: Chó giống hệt chủ nhân .

Máy bay xẹt qua bầu trời lưu lại một dải sương mù màu trắng.
Tông Ngôn Hi không nói cho bất cứ ai biết, ngay cả Trang Gia Văn thường hay liên hệ cũng không, một thân một mình đến đây.
Cô biết nơi ở của Bố mẹ nên sau khi máy bay hạ cánh liền lên xe đi thẳng tới đó.
Lúc xuống máy bay đã là ban đêm, cô thấy người hơi mỏi mệt, cô bay về không nghỉ ngơi chút nào đã đối mặt với Giang Mạt Hàn, sau đó lại bay thẳng đến đây, nên bây giờ đã thoáng mệt mỏi.
Cô suy tính đến đi gấp rút như vậy.
Để khi nhìn thấy sắc mặt không tốt của mình thì Bố mẹ sẽ không trách cứ hay tức giận với cô.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì hai người chắc chắn sẽ đau lòng, sẽ không tra hỏi chuyện lúc trước, nên cô đã suy tính kế hoạch thế này.
Rất nhanh xe đã dừng lại, Tông Ngôn Hi trả tiền rồi xuống xe, cô xuống xe nhìn phía trước là một con sông nhỏ, muốn sang sông phải ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, bên kia sông có cầu nhưng cách nơi này hơi xa, muốn đến đó phải băng qua rất nhiều đường mới có thể qua cầu, thế nên cô không muốn đi đến đó.
Cô đưa tay thoáng xem thời gian, đã hơn tám giờ, giờ này vẫn còn thuyền, cô đi tới bến thuyền.
Nhưng hôm nay có chút ngoài dự định, không một bóng thuyền đầu trên sông.
Cô đứng tại bờ sông thầm nghĩ đã tính sai.
Thở dài một hơi, chỉ có thể đi bộ đi qua cầu nhỏ, đi vòng qua phía đối diện, mặc dù sẽ mệt một lúc lâu nhưng vẫn tốt hơn là đứng ngốc ở nơi đây.
Hai bên bờ sông được che phủ bởi cỏ cây xanh biếc, mấy cây chuối kiểng đan vào nhau ven bờ, thời tiết nơi đây nóng hơn trong nước rất nhiều.
Ban đêm tháng này trong nước đã không còn nóng, mà nơi đây vẫn còn rất nóng.
Cách cầu chỉ còn một đoạn đường, cô đi bộ đến mệt nhoài, cả người đầy mồ hôi.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ một lát, khi lấy điện thoại di động ra thì trong đầu chợt xuất hiện gương mặt của Giang Mạt Hàn, tim tự nhiên thoáng đau nhói.
Bề ngoài cô giả bộ bình tĩnh nhưng lại không xóa được đoạn tình cảm cô dành cho anh, cô yêu anh ba năm, không, chính xác còn sớm hơn, trước khi gả cho anh đã yêu anh rồi, nếu không sẽ không đồng ý gả cho anh.
Đoạn tình cảm này cô đã dùng hết can đảm, dùng hết chân tình, nhưng cuối cùng là dẫn đến kết cục thế này.
Cô vốn định lướt mạng một chút nhưng giờ cũng mất hứng, cố gắng lắc đầu muốn vứt đi những suy nghĩ lung tung rối rắm kia.
Sau này, suốt cuộc đời này của cô đã không còn bóng dáng của người đó!
Cô đứng dậy định tiếp tục đi, trong bụi cỏ giống như có gì đó đang quẫy loạn, vang lên loạt xoạt, bụi cỏ lay động, cô đi qua, men theo ánh đèn đường đẩy bụi cỏ ra thì nhìn thấy một con cún nhỏ, bộ lông màu nâu xoăn tít, đôi mắt to tròn mở to, trên cổ còn đeo một vòng cổ màu đỏ, trông dáng vẻ là có người nuôi nhưng lại nghịch ngợm chạy ra ngoài.
Cô vươn tay sờ nhẹ đầu của nó: “Cưng thật đáng yêu nha.”
Trước kia cô cũng có một con chó, nhưng con chó kia của cô có bộ lông trắng muốt, lại thuộc dạng chó lớn, lớn hơn cún nhỏ này rất nhiều.
Về sau bởi vì quá già nên chết rồi, cuối cùng cô không thể nuôi cún nữa.
Bởi vì không muốn lại trải qua cảm giác chia lìa sinh tử.
Cô vươn tay nhấc chó con ôm ra: “Chủ nhân của cưng đâu?”
Cún nhỏ thành thật không giãy dụa, tựa như không sợ người lạ, còn đùa giỡn cọ vẫy lên ngực của Tông Ngôn Hi khiến cô bật cười: “Sao cưng như em bé thích dính người như thế, không sợ bị người lạ ôm đi rồi không gặp lại chủ nhân nữa sao?”
“Torah.” Một giọng trẻ con non nớt vang lên, cún nhỏ gâu một tiếng nhảy từ người cô xuống đất, chạy đến phía cô bé nhỏ đang đứng đằng kia.
Cô bé nhìn qua chừng bốn năm tuổi, mặc chiếc váy tay phồng màu trắng, hai bím tóc được cài bởi hai chiếc kẹp vàng, dưới ánh đèn có thể thấy rõ nàng đường nét trên mặt cô bé, gương mặt sắc nét, ánh mắt linh hoạt, làn da trắng như sữa, kỳ thật người Thái Lan không quá trắng nhưng cô bé này lại rất trắng, có chút giống con lai, tay cô bé cầm một chiếc xích chó, ôm lấy chú cún nhỏ, sờ đầu nó rồi nói bằng tiếng Thái: “Mày chạy đi đâu làm tao tìm hoài à.”
Nói xong cô bé ngẩng đầu nhìn Tông Ngôn Hi.
Tông Ngôn Hi không thạo tiếng Thái lắm nhưng có thể nghe hiểu những câu đơn giản, hoặc chỉ hiểu được một hai câu, câu thứ ba thì không.
Cô dùng tiếng Thái không lưu loát, thậm chí có hơi bập bẹ, hỏi: “Đây là chó của em hả?”
Cô bé được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: “Chị là ai? Vì sao lại ôm Torah của em?”
Tông Ngôn Hi cảm thấy ù ù cạc cạc, bởi vì cô không nghe hiểu lắm, nhưng cô sắp phải đi rồi.
Cô nhìn cô bé rồi nhẹ cười, đưa tay làm một động tác cún nhỏ rất đáng yêu rồi rời đi.
Cô bé nhìn cô một lát rồi nhanh chóng ngồi xuống dùng tra xích vào vòng cổ của cún con, kéo nó: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”
Cô bé đi theo sau lưng Tông Ngôn Hi.
Tông Ngôn Hi phát hiện cô bé đi theo mình nhưng cũng không nói gì, đi một đoạn ngắn mới phát hiện cô bé vẫn dắt chó đi theo mình nên dừng lại, nhìn cô bé hỏi: “Nhà… nhà của em ở đâu?”
Ngôn ngữ không thạo thì khua tay vậy.
Khoa tay lung tung nhưng cô bé lại hiểu, chỉ vào bên kia bờ sông, chỉ vào một tòa nhà tráng lệ: “Nhà em.”
Tông Ngôn Hi hiểu rõ, hóa ra nhà của cô bé cũng ở bên kia bờ sông.
Chỉ là trời đã tối, một đứa bé đi lang thang như vậy mà không ai đi theo trông chừng sao?
Cô đi tới: “Chị đi với em.”
Dù sao cô cũng muốn đến bờ bên kia nên thuận tiện đi chung với cô bé.
Cô bé và chú cún giống hệt nhau không sợ người lắm, ngoan ngoãn để Tông Ngôn Hi nắm tay.
Tông Ngôn Hi thầm nghĩ, không có lòng đề phòng như thế nhỡ gặp phải người xấu thì sao?
Bố mẹ của cô bé này không mấy quan tâm con cái.
Đi đến cầu nhỏ, cô bé bỗng nhiên không đi nữa: “Em mệt.”
Tông Ngôn Hi nhìn cô bé rồi cũng không nói gì.
Bởi vì tiếng Thái của cô không tốt nên cản trở khi nói chuyện.
Nên dứt khoát không nói.
Cô bé ôm chân, rồi nắm lấy cánh tay của cô: “Ôm em đi.”
Tông Ngôn Hi: “…”

Bình Luận (0)
Comment