Công Lược Trái Tim

Chương 993

Chương 993: Muốn nói chuyện gì sao.

Trên bức hoành phi viết ba chữ cứng cáp hữu lực, nền màu đen chữ được dát vàng, vừa phóng khoáng lại vừa uy nghiêm.
(*)Hoành phi: là tấm biển gỗ có hình chữ nhật được trưng bày ngang và treo trên cao, bên ngoài các gian thờ tại đình chùa, từ đường… Thường ở trên đó khắc từ ba đến bốn chữ đại tự.
“Trên này viết cái gì vậy?” Song Eun hỏi.
Lâm Nhụy Hi ngẩng đầu lên, trên bức hoành phi kia viết ba chữ “Phượng Thê Các”, cô ấy giải thích cho Song Eun nghe: “Người ta nói rằng có một vị hậu hoàng của một triều đại đã từng sống ở đây, nên lấy tên là Phượng Thê Các.”
Song Eun chớp chớp mắt giống như đang nghiên cứu tìm tòi ý nghĩa trong lời nói của cô ấy.
Lâm Nhụy Hi hỏi: “Vẫn chưa hiểu nội dung à?”
Cô ấy dừng lại một lát: “Vào thời cổ đại ở đất nước của tôi thì hoàng hậu chính là vợ của Đế vương, ở đất nước của tôi phượng hoàng là vua của các loài chim, vì thế để thể hiện sự uy nghiêm của hoàng hậu, nên được tôn xưng là Phượng.”
“Văn hóa của đất nước các cô thật đặc biệt, cái gì cũng đều tam quốc vòng vo.” Song Eun coi như là đã hiểu.
Lâm Nhụy Hi mỉm cười: “Sử dụng thành ngữ hay đấy, nhưng mà không phải là tam quốc vòng vo, mà là vòng vo tam quốc.”
“Có gì khác sao?”
Lâm Nhụy Hi: “…”
“Không có gì khác nhau cả, đi thôi chúng ta vào trong xem thử.”
Lâm Nhụy Hi nói.
Song Eun đi theo cô ấy: “Sau này cô dạy tôi học chữ Hán được không?”
“Muốn tôi làm giáo viên của anh, vậy thì anh phải nộp học phí nha.” Lâm Nhụy Hi nhìn anh, chọc ghẹo nói: “Anh giàu như thế, một giờ tính anh mười vạn tệ đi.”
Song Eun đáp: “Được.”
Lâm Nhụy Hi mỉm cười: “Tôi nói đùa thôi.”
“Một tiếng mười vạn tệ, bây giờ cô đã là giáo viên của tôi rồi.” Song Eun lặp lại một lần nữa.
Lâm Nhụy Hi: “…”
Trong lòng cô ấy nghĩ thế mà lại bị coi là thật á? Cô ấy chỉ là nói giỡn thôi mà, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Song Eun, có vẻ như cô ấy không thể ném tên học trò này đi được rồi.
Đành vậy thôi.
“Tôi đành miễn cưỡng thu nhận anh làm học trò vậy.” Lâm Nhụy Hi đi đến một gian hàng bán quạt cổ phong, mặt quạt bằng tơ lụa được thêu lên những hoa văn tinh xảo, phía dưới cán quạt còn treo thêm chiếc tua rua màu đỏ, cô ấy cầm một cái lên xem thử, Song Eun cũng bắt chước cô ấy cầm một cái lên, tuy nhiên hình vẽ trên cái mà anh ta lấy không phải là người và vật, mà là phong cảnh, còn đề lên hai câu thơ.
Anh ta đưa đến trước mặt Lâm Nhụy Hi: “Trên này viết gì vậy?”
Lâm Nhụy Hi nhìn vào, trên đó viết là: ‘Một mối tương tư, hai chốn ưu sầu. Tình cảm này không cách nào tiêu trừ, vừa buông khỏi mắt, lòng lại quặn đau.’
Sau khi xem xong cô ấy nói ra hai chữ: “Vớ vẩn.”
Ông chủ bán quạt của tiệm tỏ vẻ không vui: “Chưa từng đọc sách à? Đây là thơ của Lý Thanh Chiếu đó, sao lại thành vớ vẩn được cơ chứ?”
Lâm Nhụy Hi nhìn ông chủ bán quạt, bây giờ ông chủ của các quầy hàng đều có kiến thức như vậy sao?
Ông chủ bán quạt muốn thuyết phục Song Eun mua nó, nên nói: “Đây là bài thơ do một nhà thơ nổi tiếng của nước chúng tôi viết, nói về tình yêu, rất hợp với cậu.”
Lâm Nhụy Hi đứng ở một bên thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng, sao cái quạt này lại hợp với Song Eun được? Anh ta là người đàn ông cao một mét tám, khuôn mặt lại rất nam tính, cầm một cái quạt, nghĩ đến hình ảnh đó thôi đã cảm thấy buồn cười rồi được không?
Đúng là để có thể bán được đồ, ông chủ này cũng sẵn sàng dối lòng, lời gì cũng có thể nói được.
Song Eun đặt xuống, lắc đầu: “Tôi không mua.”
Lâm Nhụy Hi thấy ông chủ ra sức như vậy, liền hỏi: “Bao nhiêu tiền một cái?”
“Mười lăm tệ.”
“Tôi mua một cái.” Lâm Nhụy Hi trả tiền.
Song Eun ngăn cô ấy lấy tiền ra: “Để tôi trả cho.”
Ông chủ bán quạt, trong lòng hối hận, nếu biết người con gái này thích, ông ta đã hét giá cao hơn rồi, đến lúc đó cậu ta là con trai, cũng không thể không biết xấu hổ mà ở trước mặt bạn gái trả giá được.
Song Eun trả tiền, ông chủ bán quạt bỏ tiền vào túi, rồi nói: “Bạn gái của cậu thật là xinh đẹp.”
Trong lòng lại nghĩ, thằng nhóc người nước ngoài này không biết đã lừa gạt bao nhiêu cô gái xinh đẹp ở đất nước ông ta rồi.
Lâm Nhụy Hi cầm lấy chiếc quạt, nhìn ông chủ bán quạt một cái: “Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Ồ tôi đoán sai rồi.” Ông chủ bán quạt ngượng ngùng cười, hóa ra là do ông ta hiểu lầm.
Trong lòng lại nghĩ may mà không có hời cho thằng nhóc người nước ngoài này.
Sắp mười giờ nên Lâm Nhụy Hi muốn về nhà, vừa mới về nước còn không có ở bên cạnh cha mẹ được bao nhiêu đã ra ngoài suốt một ngày, nên bây giờ không thể về quá trễ được.
Song Eun nói: “Tôi tiễn cô.”
“Không cần đâu, chúng ta ai cũng không cần tiễn ai đâu.”
Lâm Nhụy Hi nói.
Song Eun cũng không miễn cưỡng cô ấy, nói: “Được.”
Hai người tách ra, Song Eun bắt taxi trở về khách sạn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Giang Mạt Hàn.
Giang Mạt Hàn đứng ở lối vào thang máy đang dặn dò Nam Thành về chuyện của công ty, không chú ý nhìn đến người đang đứng ở phía bên này, Song Eun đi tới: “Anh Giang.”
Nam Thành nhìn sang.
“Có chuyện gì à?”
Giang Mạt Hàn nhìn thấy anh ta, lạnh nhạt đáp lại một câu.
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?” Song Eun hỏi.
Nam Thành vẫn chưa quên chuyện anh ta hãm hại Giang Mạt Hàn lúc ở Thái Lan, sắc mặt u ám: “Thủ đoạn của anh Mutisha đúng là lợi hại, có điều anh cho rằng như vậy là có thể làm vướng chân của chúng tôi sao?”
Giang Mạt Hàn hơi nhíu mày: “Nam Thành, cậu về trước đi.”
“Nhưng…”
Đối diện với ánh mắt của Giang Mạt Hàn, Nam Thành thu lại lời nói, sau đó miễn cưỡng đi vào thang máy.
“Tôi biết có một nơi rất yên tĩnh.” Giang Mạt Hàn đi phía trước dẫn đường, Song Eun theo sau, hai người đi tới khu thương mại trên tầng cao nhất của khách sạn, tầng cao nhất của khách sạn này được thiết kế vô cùng tiện lợi, cung cấp cho những người đến bàn chuyện làm ăn một không gian rất tốt, độ bảo mật cao, lại yên tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện.
Rõ ràng là Giang Mạt Hàn vô cùng quen thuộc với thành phố C, xã giao với giám đốc của khách sạn vài câu, đã được sắp xếp một gian phòng tốt nhất.
Nhân viên phục vụ bưng nước vào, sau đó liền ra ngoài, đóng cửa lại.
“Anh muốn tìm tôi nói chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment