Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 11

Có chút không rõ bản thân mình đã làm sai điều gì, Khuynh Anh đành phải yên lặng cùng tiên tỳ hùng hổ đi về phía trước.

May mắn bây giờ là buổi tối, cũng không có nhiều người lui tới, rời khỏi cung điện, tiên tỳ liền đưa hai đóa sen trắng tới, cho Khuynh Anh cưỡi một đóa, chậm rì rì đi tới hồ.

“Đến nơi này ta không thể đi nữa, không có chủ thần cho phép, nơi này không thể tùy tiện đi vào.” Tiên tỳ chỉ vào một đám mây phía trước, chua xót nói.

Khuynh Anh gật đầu, nói một tiếng cám ơn, đi vào bên trong.

Tiên tỳ đột nhiên gọi nàng lại, nói: “À, đúng rồi, muốn hấp thu linh khí của hồ Nguyệt Lượng, thì không thể mặc bất kỳ vật gì, nàng váy cởi giao cho ta, ta ở chỗ này chờ nàng.”

“Ở chỗ này cởi?” Khuynh Anh trừng to mắt, đối với phương diện này, da mặt nàng mỏng đáng thương:“Không thể đi vào mới cởi sao?!!”

“Không thể.” Tiên tỳ tức giận duỗi tay đến, đơn giản dùng thuật định thân, liền lột nàng không còn một mảnh, “Nhớ kỹ, toàn bộ đầu ấn vào trong hồ, nghẹn càng lâu càng tốt, không có nghẹn chừng một nén nhang thì chưa được trồi lên.”

… Vì sao phương pháp này quỷ dị như vậy.

Khuynh Anh che mấy chỗ quan trọng chạy như điên về phía trước, đám mây mềm mại bao quanh chân trần, cách đó không xa, có hồ nước trong suốt như bầu trời xanh ban ngày, một vòng trăng tròn ảnh ngược trên mặt hồ, lóe ra ánh sáng bạc trong veo.

Nàng dè dặt xuống nước, mọi nơi yên tĩnh, nước êm ả, làm cho người ta buông lỏng.

Nhưng nhớ đến lời căn dặn mới vừa rồi, nàng hạ quyết tâm, bịt mũi trầm mình xuống nước.

”Nàng thật sẽ nín thở?”

Một giọng nói gần như sắp không nín được cười đột nhiên vang lên.

Khuynh Anh sửng sốt, một ngụm nước vào yết hầu, nàng sặc chết đi sống lại. Thật vất vả thấy rõ người trước mặt, nhất thời kinh ngạc, nói: “Ngươi… ngươi! Ngươi tại sao lại ở chỗ này!!!”

Đầu tóc màu ánh vàng rực rỡ kia, cho dù là hóa thành quỷ, nàng cũng nhận ra được!!

“Ta nói rồi, nếu nàng sống được, ta sẽ tới tìm nàng.” Lam Tranh khoanh tay đứng trên bờ, ánh mắt không kiêng nể gì dừng ở trên người Khuynh Anh.

“Ta mặc kệ ngươi!!” Khuynh Anh phát điên, thân thể không ngừng trầm xuống, chỉ lộ cái đầu, nhưng hồ nước này trong veo, từ xa xa nhìn lại, hiệu quả như là mặc một lớp voan mỏng.

“Nàng thật là có tinh thần.” Lam Tranh nâng giọng lên, con ngươi màu vàng hổ phách nhiễm ý cười:“Nàng không biết sao, quần áo bình thường quả thật sẽ làm bẩn hồ Nguyệt Lượng, nhưng cái váy ca ca đưa cho nàng là dệt từ tơ tinh khiết nhất Thần giới, cho nên, nàng cũng không cần cởi sạch như vậy.” Hắn đi xuống nước, nhìn nàng cười.

“…”

“Còn nữa, muốn nữ thần Nguyệt Quang chúc phúc, chỉ cần đứng ở trong hồ một lát là được, vì sao… vì sao nàng ngốc đến thật sự nín thở vậy…” Lam Tranh gần như sắp cười ra tiếng.

Khuynh Anh vừa rồi đã ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông của tiên tỳ mấy ngàn lần, đang muốn cũng ân cần thăm hỏi tổ tiên của người trước mặt, hắn đã đi đến trước mặt nàng.

“Ngươi đồ chán ghét này! Tránh ra.” Khuynh Anh ôm hai tay che ngực, cắn răng nghiến lợi lui về sau.

“… Chẳng lẽ ở nhân giới không có người nhắc nàng, không nên tùy tiện tin người xa lạ mới gặp lần đầu tiên sao? Huống chi là nữ nhân chỉ biết ghen tị?” Lam Tranh nhẹ nhàng cười lên, một đầu tóc vàng buông rơi ở trong hồ Nguyệt Lượng, một phần theo gió vương vấn ở đầu vai bóng loáng của nàng.

Khuynh Anh tiếp tục trừng mắt, hung hăng trừng mắt.

Lam Tranh rốt cục cười ha ha, cúi đầu, tâm tình hết sức tốt cúi người nói ở bên tai của nàng: “Khuynh Anh, nàng thật sự là ngu ngốc một cách đáng yêu.”
Bình Luận (0)
Comment