Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 112

Khuynh Anh hoảng sợ, tính co rụt lại, hắn cũng đã đưa bàn tay ra, giữ lại cái ót của nàng, một lần nữa đè ép nàng trở về. Hôn sâu hơn, lưỡi hắn tham lam, ôn nhu mà bá đạo chui vào, mùi vị quen thuộc quấn quýt nàng, da thịt một chút liền trở nên nóng bỏng.

“Có muốn ta hay không?” Hắn nhẹ nhàng hôn nàng, ngón tay vuốt ve tóc tóc của nàng, trượt đến dái tai, tinh tế xoa nghiền.

Khuynh Anh giật thót, không dám trả lời.

Tay hắn chui vào vạt áo của nàng, dọc đường vuốt ve sờ mó, biếng nhác giống con mèo hoa lệ, có vẻ thờ ơ, nhưng lại có thể làm cho người ta đắm chìm. Cái tay còn lại từ mái tóc trượt xuống, ôm hông của nàng, lại nhẹ nhàng bấm một cái.

“… Khuynh Anh, có muốn ta hay không?” Hắn liếm môi của nàng. Dường như nơi đó là vị kẹo ngon nhất trên đời này.

Khuynh Anh chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút đi, mặt đỏ bừng, tim đập rất nhanh, nói lắp: “… Ta, ta…”

“… Hả?” Giọng vẫn biếng nhác. Ý vị uy hiếp như có như không.

“… Nhớ chàng.” Nàng thành thật: “Nhớ chàng.”

Nàng e thẹn cắn môi, tay nhỏ bé xếp ở trước ngực hắn, hô hấp phập phồng.

Sau đó, nụ hôn của hắn ùn ùn kéo đến. Ngón tay của hắn cũng đã cởi đai hông của nàng, áo ngoài tán loạn, lộ ra thân thể bên trong thơm như hoa.

Phấn phấn, trơn bóng như trân châu, tay chân tinh tế, ở dưới của hắn bàn tay có kiều thái mê người.

Nàng giống như độc dược, một khi hưởng qua vẻ đẹp của nàng, sẽ bắt đầu nghiện, rõ ràng muốn đuổi nàng đi, nhưng một khắc kia, hắn căn bản làm không được. Bị người khác hôn, bị người khác nắm tay, bởi vì người khác mà khóc, bởi vì người khác mà rơi vào nguy hiểm, làm tim của hắn đau như bị xé, cuối cùng không cách nào nhẫn nại, rốt cuộc bạo phát!

“Ta sẽ không lại đưa nàng cho bất luận kẻ nào…” Hắn thấp giọng.

Khuynh Anh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thuận thế cúi đầu, lại cắn môi của nàng.

Xa nhau lâu như vậy, nhẫn nại lâu, cuối cùng nhịn không được.

Hắn sẽ cho nàng một tương lai, mà không phải vui thích ngắn ngủi.

Trong bóng tối, vẻ mặt của hắn vẫn là cố nén. Lồng ngực phập phồng nhảy lên khát vọng, nhiệt độ cơ thể hắn cũng là nóng hổi, giống như là muốn đốt cháy người ta. Nhưng động tác của hắn lại không tiến thêm một bước, hai tay chỉ chống ở bên cạnh nàng, nặng nề thở một hơi, sau đó cười: “Ta đã rửa sạch.”

Lam Tranh lấy áo ngoài rớt dưới nước lên, che cảnh xuân của nàng. Lại xoa xoa tóc của nàng: “Đi nhóm lửa, hong khô y phục, quang lỏa như vậy không tốt…”

Khuynh Anh ở trong nước nửa ngày không động, chỉ cúi đầu, sợi tóc rũ hai hai bên má, chỉ là ngón tay nắm áo choàng đang nhẹ nhàng run.

“Đừng sợ, ta sẽ không ép buộc nàng…” Hắn hôn hôn trán nàng, quay người đi: “Ta sẽ không nhìn lén, thân thể người phàm quá gầy yếu, không thể cảm lạnh…”

Lời còn chưa dứt, hắn lại cứng đờ.

Có một đôi tay nhỏ bé tinh tế từ phía sau vòng tới.

Ôm lấy hông của hắn.

Phía sau, thân thể mềm mại kia dán chặt lưng hắn, giọng của thiếu nữ thật nhỏ như muỗi: “Không… Không có ép buộc…”

Hắn ngơ ngẩn đứng ở chỗ, cách hơn nửa ngày, mới quay đầu lại nhìn nàng.

Tròng mắt đen kịt của nàng mang theo vẻ linh động, lại có chút kinh hoảng như chú nai con, “Chàng không có ép buộc ta… Ta là tự nguyện…”

“Ta rất vui… Chàng có thể tới tìm ta.”

Toàn bộ bầu trời yên tĩnh, dường như chỉ còn lại giọng của nàng. Lam Tranh cơ hồ không có hô hấp, chỉ chăm chú lắng nghe nàng.

“Ta rất sợ, ta sẽ không thấy được chàng… Ta càng sợ, chàng sẽ không bao giờ muốn gặp ta nữa…” Khuynh Anh nhẹ mở tay. Y phục rơi vào trong nước, sắc lụa mỏng vàng nhạt hiện lên, cực kỳ giống đuôi cá vàng.

Lam Tranh ngơ ngẩn nhìn nàng, nước róc rách tràn qua hông hắn, dưới lòng bàn chân đều là hòn đá nhỏ tròn tròn trơn trơn.

“Tiểu yêu tinh, đừng câu dẫn ta.”

Giọng của hắn khàn khàn, lửa chưa tan trong mắt, phút chốc lại cháy lên một lần nữa.

Khuynh Anh đỏ mặt, nàng hơi nhếch môi, như là nụ hoa sắp nở rộ, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, từng chút từng chút nở rộ ở trước mắt Lam Tranh.

Giọng của nàng càng ngượng ngùng, lại có cứng cỏi đến mưa gió cũng không phá hủy được: “Ta… Ta thích chàng…”

“… Vì… Vì thế…”

“… Không cần nhịn…” Nàng rốt cuộc nói xong.
Bình Luận (0)
Comment