Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 30

“Không được viện trưởng lão cùng phụ hoàng phê chuẩn, nàng không đi được.” Hắn mở miệng nói.

“Mặc kệ viện trưởng lão, mặc kệ Thần giới!” Khuynh Anh xiết chặt cổ áo của hắn một phần, ngón tay nàng đang run rẩy, nhưng mắt của nàng trừng to: “Các ngươi bất quá chỉ là có chút pháp thuật, có quyền gì đòi làm chúa tể vạn vật!! Vô sỉ!!”

“Nữ nhân phàm giới, nàng rất vô lễ.”

“Ta chưa từng được Thần giới các ngươi giáo dưỡng, ta cũng không cần!” Khuynh Anh tức giận kéo cổ của hắn áo gần bản thân mình hơn, hàm răng gần như nghiến lại: “Ngươi đường đường là một hoàng tử điện hạ, một câu nói của ngươi, chẳng lẽ không thay đổi được gì sao?!”

Trường Minh dừng một chút, khoảng cách gang tấc khiến hắn thất thần.

Có lẽ không biết đi qua bao nhiêu năm, không một nữ tử nào có thể tới gần hắn như thế.

Nhưng môi hắn lại chậm rãi khiến nàng tuyệt vọng, mang theo nhiệt độ lạnh như băng: “Nàng, trừ bỏ chấp nhận, cái gì cũng không làm được.”

“Không!! Không phải!!”

Thế giới Khuynh Anh như là hỏng mất, nàng giơ nắm tay lên, hung hăng vung xuống hắn, nhưng gương mặt hắn dường như được một tầng ánh sáng bảo vệ, nàng hạ xuống từng quyền từng quyền, đau đớn chỉ có năm ngón tay của nàng. Nhưng nàng lại càng xúc động, dường như như vậy mới có thể làm ình khôi phục bình tĩnh.

Không biết trải qua bao lâu.

Hắn cầm cổ tay nàng, lặng yên không một tiếng động dùng ánh sáng chữa khỏi nắm tay gần như bể nát của nàng. Mà nàng cứng ngắc đứng trước mặt của hắn, tay thì nắm chặt cổ áo của hắn như trước, giống còn có một tia hi vọng nhỏ bé.

Không khí lâm vào trầm mặc.

Khuynh Anh dường như đặt mình trong trời băng thiên đất tuyết.

“Cầu ngươi, thả ta đi.” Giọng nói của nàng mềm nhũn ra, nhắm mắt lại, có bọt nước lạnh lẽo rơi trên lông mi Trường Minh: “Nơi này không phải thế giới của ta, nơi này cũng không phải nhà của ta, ta đối với nơi này không có bất cái ý đồ gì, cũng không có bất kì ác ý gì, ta thề… Ta nếu nói dối, ta nguyện ý bị thiên lôi đánh, vạn kiếp bất phục.”

“… Khuynh…”

Nhưng đột nhiên, ‘rầm’ một tiếng, cửa lớn bị mở ra.

Khuynh Anh ngẩng đầu nhìn, lại chỉ thấy một đạo rực sáng vọt tới trước mặt, tiếp theo một cỗ sức mạnh mãnh liệt không thể chống đỡ nhấc nàng lên, đánh nàng văng vào vách tường.

Hết thảy quá đột ngột, Trường Minh cũng hơi ngớ ra.

“Điện hạ! Ngài không sao chứ!” Nữ tử nâng váy xông tới dừng ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng cúi một cái, thần sắc uyển chuyển hàm xúc, dường như kẻ vừa rồi ra tay độc ác chẳng phải nàng: “Nghe nói có một người phàm hạ đẳng không hiểu quy củ đến đây, xem ra là thật, nhưng mà, may mắn điện hạ không có việc gì, bằng không, ta nên làm thế nào cho phải…”

“Lê Thiên Thường, nữ nhân đáng chết, ta đã nhắc ngươi không được đụng tới nàng!!” Đi vào tiếp theo là một người đầu tóc vàng còn đang luống cuống – Lam Tranh, nhìn Khuynh Anh hấp hối bên tường, hắn như là bốc lửa, vội bế nàng lên, dùng chân khí của mình bảo vệ tim mạch của nàng: “Ngươi cũng biết nàng chỉ là một người phàm, ngươi dùng kiếm thiên tuyết của ngươi thương tổn nàng như thế, là muốn nàng mất hồn mất vía sao?!!!”

Lê Thiên Thường mang vẻ mặt vô tội, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trong sáng như tuyết trắng, đến giọng nói cũng là mềm yếu ôn nhu: “Điện hạ Lam Tranh, ta chỉ dùng hai phần lực, ngươi cũng nhìn thấy đó, nàng làm chuyện khó coi với điện hạ Trường Minh, nữ tử không biết liêm sỉ như vậy, ngươi còn muốn à?”

Hơi thở của Khuynh Anh mong manh, trong đầu một mảnh ong ong, nàng nghe không rõ giọng nói của đối phương, hai mắt tựa hồ chỉ thấy ảo giác.

Nàng từ từ nghĩ, nếu là có Thần giới ở trên trời, vậy con người cũng có linh hồn phải không? Nếu nàng cứ như vậy chết đi, chắc là có thể về nhà.
Bình Luận (0)
Comment