Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 72

Tại Thần giới, màn đêm cũng chậm rãi kéo xuống.

Cung Thiên Xu.

Lam Tranh cho người đem giường của Khuynh Anh đi, trong một căn phòng chỉ cần một cái giường là đủ. Sau đó lại đổi toàn bộ y phục của nàng, ở tẩm cung đặt một tủ quần áo của riêng nàng, bên trong tràn đầy quần áo đẹp hắn chọn cho nàng.

Thứ duy nhất được giữ lại chính là áo choàng của Trường Minh và váy lưu ly màu tuyết, hắn phải đợi đến lúc chính miệng Khuynh Anh đáp ứng sống chung với hắn, kéo tay nàng cùng đi đến cung Ngọc Hành, để cho nàng tự tay trả đồ cho Trường Minh, để cho ca ca này của hắn không cần phải tưởng niệm.

Chỉ là trong thời gian khuân đồ, cung tỳ không cẩn thận làm bể một cái bình, mảnh vỡ nhìn thấy mà giật mình, nhưng vừa nghĩ tới buổi tối Khuynh Anh sẽ trở về, hắn cũng không có trừng phạt.

Bầu trời đêm lấm tấm sao, cung Thiên Xu bao phủ trong bóng đêm lấp lánh dị thường, đến cung tỳ đi ngang qua cũng có thể nhìn ra được tâm tình của hoàng tử điện hạ thật tốt.

Chỉ là dài cổ chờ đợi một người.

Mà thân ảnh kia thật lâu không có xuất hiện.

Lam Tranh ngồi ở trên nóc phòng, tóc vàng bay hỗn loạn, Già Diệp yên lặng đứng ở một bên, hơn nửa ngày mới dám phá vỡ trầm mặc: “Điện hạ, ngài là nghiêm túc sao?”

“Ừ.” Nam tử tóc vàng hiếm khi thẳng thắn như vậy, hắn cong khóe môi lên, trong con ngươi có ý cười.

Già Diệp ngơ ngẩn, hồi lâu cũng không có phản ứng.

“Già Diệp, ngươi làm bạn với ta nhiều năm, ta coi ngươi là ca ca…” Mắt Lam Tranh nhìn phương xa, ánh mắt dần dần mềm mại xuống: “Vì thế, ta hi vọng ngươi sau này đối đãi với nàng, cũng như đối đãi với ta.”

Sắc mặt Già Diệp cứng đờ, cuối cùng buông tha tính cố chấp, vuốt cằm nói: “Vâng, điện hạ.”

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy điện hạ như vậy, sẽ vì một cô gái, nói ra lời như vậy.

Như vậy cũng tốt, chí ít trong một nghìn năm, điện hạ rốt cuộc có người trong lòng. Bóng mờ của Thiên Thần nương nương lưu lại ở trong lòng điện hạ, cũng nên biến mất rồi.

Gió đêm quất vào mặt.

Mà đúng lúc này, con chim đỏ rực của Toàn Cơ bay tới, Lam Tranh đưa tay đón, nó liền giương cánh đáp vào trên tay hắn.

“Tiểu Tranh, tốc độ của đệ thật nhanh, nhưng đệ đừng quên, đã khi dễ tiểu cô nương là phải chịu trách nhiệm… Đệ không có thấy cái bộ dáng mất hồn mất vía vào buổi sáng của nàng đâu, còn tự đốt cháy mình, ha ha… Ta thấy nàng vẫn nhớ đệ, vì thế, cũng rất tri kỷ sớm thả nàng trở về… Thế nào, buổi chiều có bắt nàng lên giường ôn lại chuyện ban sáng hay không? Đệ cũng đừng ép vật nhỏ kia quá, cái gì cũng cần vừa phải…”

Bên kia giọng Toàn Cơ còn chưa có dừng, bên này khuôn mặt Lam Tranh đã trở nên băng lạnh đến thấu xương.

Một mạt bất an lặng yên bốc lên.

Hắn từ trên nóc phòng nhảy xuống, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

***********************************

Qua cả đêm.

Khuynh Anh đã hoàn toàn đông lạnh run run.

Ở đây gió lạnh không chỉ cướp đoạt nhiệt độ cơ thể, còn có thể cướp đoạt linh lực, nàng có thể cảm nhận được nhiệt lượng trong cơ thể trôi đi, đến đầu ngón tay cũng tái.

Nấp ở sau phiến đá này mặc dù an toàn, nhưng nếu vẫn chờ ở chỗ này, chỉ sợ cũng bị đông cứng chết.

… Không có ai cứu viện.

Lê Thiên Thường đã có năng lực đem mình đến chỗ này, nhất định cũng có biện pháp làm nơi đây lặng yên không phát một tiếng động.

Nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè ép đau đớn, đi về phía trước.

Mà Khuynh Anh mới phát hiện, không có giầy là thống khổ đến dường nào.

Nàng đi tới nhặt đôi giầy nhuộm đầy máu lên, lại tiếp tục đi tới.

Phương xa, có hai khu rừng rậm rạp, thế giới này dường như bị phân cách thành hai nửa, bên trái là trời tuyết, tất cả trắng xóa!!! Mà bên phải lại là nóng đỏ, đến lá cây cũng nhiễm màu đỏ, dường như muốn đốt cháy vạn vật!!!

“Nếu có máy ảnh, mình nhất định chụp lưu niệm.”

Khuynh Anh lẩm bẩm, cố gắng giảm bớt cơn đau, hít một hơi thật sâu, mỉm cười: “Thoát khỏi đây, nhất định làm cho con ả kia không sống vui vẻ!”

Một khắc sau, đưa tay cầm giầy dinh máu lên dùng sức ném đi——!!

Chiếc giày mang mùi máu nồng đậm bay ở trên không trung, lại lăn trên mặt đất vài vòng, sau đó dừng ở trên một đám cỏ ướt.

Nàng liền núp vào trong một góc của tảng đá to.

Thời gian dường như đông lại.

—— đột nhiên!!!

Một bóng mờ hiện lên trước mắt!! Sau đó mấy bóng mờ từ các góc vọt ra!!

Chúng nó có đôi mắt màu lục, hình dạng như mãnh thú, sôi nổi tranh đoạt chiếc giày kia!! Số lượng kinh người!! Sức mạnh kinh người!! Chúng nó như đói bụng ngàn vạn năm!! Phóng về phía chiếc giày nhanh như chớp!!

———— đột nhiên!!!!!

Trong trời đất vang lên một tiếng gầm hung mãnh!!!

Cả mặt đất tựa hồ rung động lên, dã thú vốn đang cắn xé mãnh liệt cũng ngừng lại, sau đó chạy trốn tứ phía!!

—— “Ầm!”, “Ầm”, “Ầm”!!

Khuynh Anh thầm than, nàng đã không cách nào hình dung cự thú mới xuất hiện trước mắt, vảy như như vảy rồng, lại có thân thể cao to như núi, trên đỉnh đầu có sừng như kỳ lân, so với kỳ lân hung ác hơn vạn lần!

Nó tựa hồ cũng đến vì chiếc giầy dính máu kia!

Nhưng nó ngừng lại ở trước chiếc giầy, dùng đôi mắt đỏ máu đánh giá mấy giây, sau đó mở miệng, táp một ngụm tới chiếc giầy——

—— chính là hiện tại!!!

Khuynh Anh chợt rùng mình, sau đó rất nhanh xông ra ngoài!!!!

Trời đất rung động!

Khuynh dương vung tay lên, trong nháy mắt vung một câu thần chú hung hăng bổ tới cự thú kia!!

Trong nháy mắt, trong tay lóe ra ánh sáng vàng kim! Nàng tiến lên một bước, tăng số lượng lá chắn thêm ba tầng——

—— “Ầm!!!”

Quái vật tựa hồ như bị chọc tức, nó điên cuồng gầm thét một tiếng, vung lên một cước, tầng chắn thứ nhất đã bị đánh nát bấy!!!

Khuynh Anh toát ra một thân mồ hôi lạnh, lùi lại mấy bước, giơ tay lên, một cỗ ánh sáng vàng kim thật lớn phát ra trong nháy mắt bao phủ nó!! Ngay sau đó, cỗ ánh sáng thứ hai, thứ ba, từng tầng từng tầng chú ngữ chồng lên, như sợi xích giam cầm quấn ở xung quanh cự thú.

Đây là cơ hội duy nhất của nàng.

Nếu như lần này không thành công, nàng sẽ cùng như chiếc giày kia, bị xé rách, bị cắn nuốt, bị mấy nghìn cái răng đâm thủng…

Toàn Cơ từng nay nói qua, cơ thể của mình không giống với người khác, vì thế, mới có thể thu mình làm đồ đệ.

Hiện tại nàng muốn đánh cuộc một keo, nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu hi vọng!!!

Tử vong.

Hoặc cũng là —— trở lại!!!

Tiếng rít gào điên cuồng xé trời không!! Làm cho người ta sợ hãi! Sợ hãi! Run rẩy!!

Thân hình của cự thú bởi vì chú ấn mà không ngừng giãy giụa, chân trước thật lớn không ngừng đạp lên đất dưới chân, tạo ra một cái khe thật dài, dưới cái khe, lại là dung nham đỏ đậm, nóng rực, giống như là muốn cắn nuốt tất cả đều!

“Kính nhờ, đừng nữa phản kháng, tỷ tỷ sẽ không ngược đãi ngươi.”

Nàng mang theo kiên định, hi vọng, cũng là mỉm cười.

Cự thú vẫn đang gầm thét, một đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm nàng, đỏ tiên diễm, đỏ như máu!

———— “Ầm!!!!!”

Bùa chú trê đỉnh đầu nó bị nổ tung!!!

Nơi cổ họng của Khuynh Anh căng thẳng, rốt cuộc nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu tươi!

“Chạy bên này, bên này!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Khuynh Anh còn đang sững sờ, liền bị một bàn tay bắt được, sau đó, theo người kia cùng nhau chạy vào trong một sơn động thật lớn.

*****************************

“… Ưm…”

Khuynh Anh cố sức mở mắt ra, đập vào mi mắt, là vách tường màu đen.

Sau đó, là gương mặt, có chút kinh khủng… Mặt…

“A a a a!” Khuynh Anh bị dọa ngồi dậy, nhưng vừa mới khẽ động, đầu ong ong choáng váng, lảo đảo một cái, nặng nề ngả trở lại.

“Vừa rồi ngươi cũng không sợ ác thú, ngươi sợ ta làm cái gì?!” Người nọ tựa hồ có chút tức giận, quan sát Khuynh Anh một cái: “Tiểu cô nương ngươi từ đâu tới đây? Mới bị trục xuất khỏi thần tộc à?” Dừng một chút, hắn tiến lên ngửi ngửi tóc Khuynh Anh: “Không đúng, ngươi đến thần tộc cũng không phải, ngươi rốt cuộc là ai?”

Khuynh Anh không nói ra lời được, trên thực tế, đối mặt với khuôn mặt kinh khủng này, cái gì nàng cũng không nói nên lời.

Dưới áo choàng cổ xưa, là áo giáp tối đen. Phân nửa khuôn mặt hắn cũng đã héo rũ, mặc dù bị tóc màu bạc che lấp, nhưng trong bóng mờ, cũng có thể xem thấy những lằn sẹo dữ tợn trườn ở trán, môi đỏ máu, nếu không phải hắn còn có hình dáng, nàng nhất định cho rằng hắn là mà quỷ… So với quái vật, nàng còn sợ mấy thứ này hơn.

“Ta nhìn rất kinh khủng sao?” Người nọ nhìn thấy trong ánh mắt của Khuynh Anh mang theo khiếp sợ, lại cười nhẹ: “Xin lỗi, ta bị giam đã lâu lắm, đã quên hình dạng của mình, ta tên Mộc Hi.”

“… Ta tên Khuynh Anh.” Khuynh Anh hòa hoãn tâm tình của mình, “Cám ơn ngươi vừa cứu ta… Đúng rồi, ác thú vừa rồi là con gì?”

Mộc Hi giật mình, sau đó đột nhiên lớn tiếng cười lên: “Đến nó là cái gì ngươi cũng không biết, ngươi còn đấu cùng nó? Ha ha, tiểu cô nương ngươi thật là lớn mật…” Tựa hồ đã lâu hắn không có gặp chuyện buồn cười như vậy, tiếng cười tràn ngập trong sơn động, vang vọng phập phồng.

Hắn cười xong, mới nhìn Khuynh Anh, nói tiếp: “Ác thú là thần thú hung mãnh nhất vực sâu U Minh, có truyền thuyết nói nó là con trai của thượng đế phương bắc, phạm sai lầm lớn nên bị giam ở đây, mỗi ngày nó đều cắn nuốt yêu thú, một cước là có thể giẫm cái thân thể nhỏ bé của ngươi thành thịt vụn, ngươi còn dám đi trêu chọc nó sao?”

“…” Nghe miêu tả như thế, dạ dày Khuynh Anh đột nhiên có chút khó chịu.

“Thế nhưng, vì sao ngươi ở trong này?” Mộc Hi hỏi.

“Bị người hại…” Khuynh Anh vô cùng phiền muộn, nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy ngươi tại sao ở trong này?”

Mộc Hi suy nghĩ thật lâu, như là vấn đề này đã biến mất khỏi trí nhớ của hắn lâu rồi, lúc này lại bị người lôi lên.

Trầm mặc lan tỏa.

Hắn rốt cuộc nhớ ra: “Ta đến tìm người, nhưng là phải tìm ai, ta không nhớ rõ.”

“…”

“Ngươi biết làm sao ra khỏi đây không?” Khuynh Anh liên tưởng đến Mộc Hi có năng lực sinh tồn khác hẳn với người thường, bỗng nhiên dâng lên một tia hi vọng.

“Biết.” Mộc Hi gật gật đầu, lại nói: “Thế nhưng ta quên rồi.”

“…”

Khuynh Anh vô cùng uể oải ngồi ở trong sơn động khôi phục thể lực.

“Ta sẽ tận lực nhớ ra.” Mộc Hi thật ra rất ôn hòa, “Vết thương của ngươi không nhẹ, ta hiện tại ra ngoài kiếm chút thứ trị thương cho ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment