Công Thật Không Ngại Trước Sau

Chương 24

Trần Thuật vừa mở mắt ra, liền biết hôm nay lại muốn ăn bánh rán trái cây.

Quý Cạnh Trạch thăm dò: "Tỉnh?" Sau đó về trên giường ôm y chán ngán.

Trần Thuật nhíu mày: "Trên tay cậu là cái gì?"

"Dầu đi..." Quý Cạnh Trạch cười, cố ý lại đem tay cọ lên mặt y hai phát.

Trần Thuật lay tay cậu ra: "Lấy ra!"

"Tôi làm bánh rán trái cây cho anh!" Quý Cạnh Trạch khoe thành tích: "Rất thành công! Hôm nay là thành công nhất! Chính là cái loại có thể lên được mỹ thực Trung Quốc ấy!"

"Cậu đã gây họa cho bao nhiêu dầu cùng bột rồi, lại không thành công cậu có xứng đáng với mấy con gà đã đẻ trứng cho cậu không?"

"Ha ha ha ha!" Quý Cạnh Trạch cười: "Có khoa trương như thế sao, tôi thành công rất nhanh mà!"

"Được rồi đi." Trần Thuật ngồi dậy tìm quần áo: "Cậu làm cho tôi hiện tại thấy bánh quẩy liền muốn quỳ xuống xin chịu phục!"

Quý Cạnh Trạch thừa dịp y còn trần truồng, thò tay sờ soạng vài cái, ăn đậu hủ một lát, cười hì hì nói: "Anh vì sao thích ăn bánh rán trái cây?"

"Đơn giản phương tiện chứ." Trần Thuật trốn tránh cái tay quấy rối của cậu, mặc quần lót.

Quý Cạnh Trạch cách quần lót lại sờ hai cái: "Chẳng lẽ không phải lấy hình bổ hình sao?"

"Hả?" Trần Thuật không có nghe hiểu, sốt ruột đi WC.

"Có ruột lại có trứng nha!" Quý Cạnh Trạch cười ha ha: "Khó trách anh ăn bánh rán trái cây đều phải thêm trứng! Bổ thật sự khoa học nha Trần Mĩ Lệ!"

Trần Thuật trong buồng vệ sinh cười mắng: "Tên nhóc khốn kiếp, sữa đậu nành của tôi đừng thêm đường!"

Hai người bọn họ ngồi ăn bữa sáng, Quý Cạnh Trạch còn một mặt cầu khen ngợi: "Ăn ngon sao? Đặc biệt ăn ngon đi?"

"Ăn ngon." Trần Thuật có lệ: "Cậu chơi thêm vài tháng liền nhanh chóng qua tay đi, thời gian lâu liền mất hết cả vốn gốc, tặng không bao ship cũng không ai thèm muốn!"

"Không được!" Quý Cạnh Trạch chững chạc đàng hoàng nói: "Bán tôi cũng không thể bán nó!"

Trần Thuật đầu cũng không ngẩng: "Kia vậy bán cậu!"

"Trả tiền!"

"Tiền gì?"

Quý Cạnh Trạch theo lý đương nhiên: "Tiền mua tôi nha, tôi muốn bán cũng chỉ có thể bán cho anh, người khác ai mua?"

Trần Thuật nhịn không được cười: "Quý bảo bảo giá thị trường của cậu rất tốt, không cần xem nhẹ bản thân, tổng giám đốc Trần của Hoa Nguyên liền nói thích kiểu có cá tính như cậu!"

"Uây, kia giám đốc Trần của chúng ta có thích loại có cá tính như tôi không?"

"Giám đốc Trần của chúng ta thích cậu co được giãn được!" Trần Thuật cười xấu xa: "Các loại tư thế đều phối hợp, tựa như tối hôm qua vậy!"

"Ha... ha ha ha ha ha." Quý Cạnh Trạch đột nhiên cười một tiếng, một lát sau ức chế không được tự mình càng lúc càng cười to!

Trần Thuật khó hiểu: "Làm sao? Động kinh cái gì?"

"Không có việc gì không có việc gì." Quý Cạnh Trạch nén cười: "Tôi chỉ là cảm giác tổng giám đốc Trần của Hoa Nguyên vận khí đủ xui, tán tỉnh khắp nơi, một cái 1 đều tán không được, chúng ta lại là cả đôi, còn đều đẹp trai như vậy! Phân bố tài nguyên rất bất bình đẳng! Đáng thương thật!"

Trần Thuật bị cậu chọc cười: "Hừ, người ta đáng thương cái gì, có tiền như vậy, bộ dạng còn dễ nhìn!"

"Tiền nào có chừng mực, đủ tiêu liền nên thấy đủ, người thường chẳng lẽ không thể yêu đương sao?" Quý Cạnh Trạch không phục: "Bộ dạng cũng chỉ là bình thường thôi, hắn tính dễ nhìn sao? Đàn ông đàn ang cằm nhọn hoắt! Cằm anh dễ nhìn bao nhiêu, cười còn có lúm đồng tiền đây, tiểu gia liền thích cái cằm này của anh!"

"Ừm." Trần Thuật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Tôi cũng không thích cằm nhọn, tôi thích kiểu song cằm của cậu, vượng phu!"

"Ai song cằm ai song cằm!" Quý Cạnh Trạch gào gào kêu to, không ăn cơm đứng lên soi gương: "Đệch, tôi hình như béo lên, mỗi ngày cân nhắc làm món gì cho anh, trước đem mình ăn béo rồi! Máy làm bánh rán trái cây thật không thể để lại, buổi tối tôi liền treo topic bán!"

Trần Thuật vốn chỉ là nói đùa, nghe cậu nói như vậy lập tức nói: "Không được, bán cậu cũng không thể bán nó!" Dám đem tín vật đính ước của ông đây bán! Ngày đó nhìn thấy nó tôi mới hạ quyết tâm làm chó đây!

Quý Cạnh Trạch liếc xéo y: "Anh không nỡ à? Vậy đi, không bán, tôi sẽ nghiêm túc tập thể hình, tiếp tục như vậy thật không được rồi, tôi vốn là đô hơn anh, vừa không lưu ý lại béo hơn anh, về sau sợ anh áp không động!"

Trần Thuật vốn cùng cậu nói bậy tán phét rất vui vẻ, nói tới đây đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Thẻ tập thể hình của cậu sớm đến kỳ đi, không phải nói đổi tới nhà này của tôi sao?"

Quý Cạnh Trạch nhìn y một cái, cười một thoáng, nói: "Tôi nạp thêm tiền, không đổi."

"Sao lại không đổi?"

"Phất Điểm gần công ty tôi, đi cũng tiện, nhà anh bên này..." Quý Cạnh Trạch cúi đầu: "Tôi cũng không phải ngày nào cũng đến."

Trần Thuật trầm mặc một lát, biết cậu thực ra là chăm sóc đến cố kỵ của mình, cuối cùng vẫn là không nói gì. Di động nhắc nhở vài tiếng, y cầm lấy xem, là nhóm bạn thân hẹn nhau ăn cơm, động thủ hồi phục vài câu, ngẩng đầu nói với Quý Cạnh Trạch: "Cậu cuối tuần có thể nghỉ ngơi sao?"

"Cuối tuần..." Quý Cạnh Trạch suy nghĩ một chút: "Có thể đi, có chuyện?"

Trần Thuật gật đầu: "Theo tôi ra khỏi thành đi chơi đi."

"Đi chỗ nào?"

"Một nông trang ở ngoại ô, ở một đêm, có thể hái nho câu cá gì đó." Trần Thuật nhìn cậu: "Còn có một ít bạn bè của tôi."

Ánh mắt Quý Cạnh Trạch sáng lên, một người cẩn thận nguyện ý mang bạn vào giới bằng hữu của y, kia ý nghĩa cái gì?

"Đều có những ai vậy?"

"Ừm... Đều một đám quen biết nhiều năm, có..." Trần Thuật lại nhìn cậu, "Có lần trước gặp qua cái kia, bạn trai cũ của tôi, Viên Dương." Sau đó nhanh chóng bỏ thêm một câu: "Còn có bạn trai cậu ấy."

Ánh mắt Quý Cạnh Trạch càng sáng: "Người lái Hummer kia à!"

"Đúng." Trần Thuật nhìn vẻ hưng phấn kia của cậu, đùa: "Thế nào, bởi vì thích Hummer, ghen cũng không ghen nữa phải không?"

"Tôi vốn cũng không ghen!" Quý Cạnh Trạch không thừa nhận: "Tôi rất thích bạn trai cũ của anh, với anh khóa trên của tôi một loại hình, kiểu như mặt trăng trên trời, sạch sẽ, rõ ràng, đây mới là kiểu dễ nhìn của đàn ông! So với Trần Vũ Mặc kia..."

Không đợi cậu nói xong, Trần Thuật dùng thìa gõ bàn: "Hưng phấn đúng không! Ai dễ nhìn! Có thẩm mỹ hay không! Còn mặt trăng trên trời! Cậu thật sự là cái gì cũng dám nói nhỉ! Trong mắt còn có tôi không đó! Bọn họ là mặt trăng trên trời, tôi là cái gì?"

"Anh là vẫn thạch dừng ở nhân gian!" Quý Cạnh Trạch cười ha ha, đi tới huyền quan đổi giày: "Anh rửa bát đi, tôi đi làm!" Trong nháy mắt mở cửa tươi cười thu lại 83%, cậu thử mật mã vài lần, đều không đúng, mỗi ngày chỉ có hai cơ hội, nhập sai liền sẽ báo nguy, cậu đáng thương hề hề quay đầu hỏi: "Hôm nay có thể lại cho gợi ý sao?" Trước đó bởi vì cậu trên giường "biểu hiện" tốt, Trần Thuật cho gợi ý, nói mật mã vẫn là bốn chữ số như cũ.

Người trước bàn ăn lãnh khốc trả lời: "Vẫn thạch nhân gian tỏ vẻ "không thể"!"

Chạng vạng thứ sáu Trần Thuật vừa đón được Quý Cạnh Trạch liền cảm giác cậu không quá ổn, ngày cuối hạ đầu thu đã không còn quá nóng, Quý Cạnh Trạch ăn mặc hưu nhàn rất bình thường, nhưng vẫn liên tục ra mồ hôi.

"Cậu làm sao vậy?" Trần Thuật sờ tay cậu, tay có chút lạnh.

"Đừng nháo, nghiêm túc lái xe." Quý Cạnh Trạch rút tay ra.

Trần Thuật nghĩ nghĩ: "Khẩn trương à?"

"Không có."

"Đừng khẩn trương." Trần Thuật an ủi cậu: "Bọn họ đều rất hiền hòa, khả năng sẽ nói đùa vài câu gì đó, quen là tốt rồi."

"Anh đừng mù bận tâm, khẩn trương cái gì, tôi cần gì nha." Quý Cạnh Trạch nghiêng đầu tựa vào trên ghế xe: "Nói đùa tranh cãi tôi cũng chỉ phục anh, người khác đều không nói chơi!"

Trần Thuật cười: "Cũng đúng."

Lúc bọn họ đến nông trang, Quý Cạnh Trạch thế nhưng đã ngủ, Trần Thuật lắc đầu, xem ra kẻ vô tư này xác thật là không khẩn trương, y cười đánh thức Quý Cạnh Trạch, xuống xe hội hợp cùng bạn bè y, bảy người, ba đôi rưỡi.

Vị lẻ ra kia vừa thấy Quý Cạnh Trạch liền oán giận: "Là cậu thu phục lão Trần? Tiểu Quý cậu phải tới bồi anh đây uống mấy chén!" Hắn chỉ hai đôi khác: "Trước kia bọn họ ngược cẩu, tôi cùng lão Trần còn có thể sưởi ấm lẫn nhau, hiện tại tôi chỉ có thể một mình đi ôm túi sưởi! Có thảm hay không, cậu nói có thảm hay không!"

Mọi người đều cười ha ha, Viên Dương khách khí hỏi: "Tiểu Quý uống được rượu chứ?"

Trần Thuật gật đầu: "Không thành vấn đề, hai người nhà các cậu trói cùng nhau cũng không uống đổ được hắn."

"Lợi hại vậy?" Bạn trai Viên Dương Nghê Kiến Phong cười: "Kia uống đi, dù sao hôm nay cũng không đi, uống bao nhiêu đều không có chuyện gì!" Hắn vỗ vỗ bả vai Quý Cạnh Trạch: "Tôi hôm nay lái ác điểu đến, ngày mai tìm con đường, anh mang cậu đi một vòng!"

Hai người bọn họ lần trước nói chuyện phiếm cũng rất hợp ý, Quý Cạnh Trạch cảm thấy hứng thú hỏi: "Quá tốt, anh bình thường lái cái gì? Tôi nhớ rõ lần trước anh nói đi làm lái một quả còn ngon hơn!"

"Ai nha lão Nghê lợi hại lắm!" Mọi người đều cười, "Đó là chân chính lão tài xế, chỉ có giấy phép lái xe thôi còn không được, còn phải thi chứng chỉ thao tác!"

"Viên Dương, hai người "thử" bao lâu mới cho hắn qua?"*

(*Có lẽ nhiều người hay đọc truyện TQ cũng biết rồi, "lái xe" ở đây là ám chỉ làm tình, lão tài xế là chỉ người nhiều kinh nghiệm, kỹ thuật tốt)

"Ha ha ha ha!"

Viên Dương cười cười, nói với Quý Cạnh Trạch: "Đừng nghe bọn họ vô nghĩa, hắn lái máy xúc."

"Đệch!" Quý Cạnh Trạch sùng bái: "Trâu bò vậy?"

"Được rồi đừng nháo, để Tiểu Quý cạn một chén trước, sau đó chúng ta lại từng cái giới thiệu một lần, sau này liền thường xuyên tụ!"

Quý Cạnh Trạch bưng chén rượu lên do dự một chút, quay đầu nhìn Trần Thuật một chút, Trần Thuật cười nhìn cậu, khẽ gật đầu.

Cậu đứng lên cười nói với mọi người: "Chúng tôi cùng nhau hơn nửa năm, đây là lần đầu Trần Thuật mang tôi ăn cơm cùng bạn bè anh ấy, đang ngồi khẳng định đều là người quan trọng nhất đối với anh ấy, cho nên khác tôi đều không nói, đều ở trong rượu!" Cậu nói, cạn chén này.

Sảng khoái, nói cũng thực thà, khiến bạn bè Trần Thuật đều rất cao hứng, từng cái giới thiệu chi tiết, theo thứ tự kính rượu. Một vòng đều chưa đi xong, mới uống ba ly, Quý Cạnh Trạch vừa đứng lên liền hôn mê, cả người lẫn rượu lại ngã trở lại trong ghế dựa, Trần Thuật ngồi bên cạnh cậu hoảng sợ: "Cạnh Trạch? Cậu làm sao vậy?"

Tất cả mọi người đơ, ngồi một bên khác Quý Cạnh Trạch Nghê Kiến Phong thò tay sờ soạng trán cậu một chút, lập tức nói: "Cậu ta phát sốt."

Mọi người đều rất hoảng, ồn ào xôn xao: "Có phải uống Cephalexin không?"

"Kia uống rượu còn không xảy ra chuyện sao?"

"Trần Thuật cậu không biết cậu ta phát sốt à?"

Viên Dương lãnh tĩnh nói với Nghê Kiến Phong: "Anh còn chưa uống đi, nhanh chóng lấy xe, đi bệnh viện." Nói, đứng dậy tìm phục vụ viên hỏi bệnh viện gần nhất ở nơi nào.

Bọn họ rối ren tìm xe tìm người, Trần Thuật nắm tay Quý Cạnh Trạch, lạnh lẽo, còn lạnh hơn lúc ở trên xe. Y không biết là do triệu chứng bệnh của Quý Cạnh Trạch rất không điển hình, hay là do chính mình rất vô tri, thì ra có người lúc phát sốt tay không phải nóng, mà là lạnh. Y thực ra từ lúc đi ra đã nhận ra Quý Cạnh Trạch không ổn, cậu khẳng định lúc ấy liền không thoải mái, thế nhưng chưa nói, trước lúc uống rượu do dự nhìn y một cái, nhưng cũng chưa nói...

Quý Cạnh Trạch mở to mắt, hoảng hốt hỏi: "Làm sao?"

Trần Thuật lập tức hỏi cậu: "Cậu uống Cephalexin sao?"

"... Không có."

"Uống thuốc khác sao?"

"Ừm, viên nang cảm mạo."

"Uống bao nhiêu, uống lúc nào?"

"Bốn, hôm nay uống, ngày hôm qua cũng uống..."

"Vậy cậu còn uống rượu!"

"Được rồi!" Viên Dương đánh gãy y: "Lúc này là thời điểm nói này sao, nhanh chóng đi bệnh viện!"

Lúc Quý Cạnh Trạch tỉnh lại trong bệnh viện ngoại ô, đã là đêm khuya, phòng bệnh rất im lặng, Trần Thuật không ở, nhưng khí tức của y còn tại. Cậu cúi đầu mới thấy, trên người đắp áo khoác của Trần Thuật. Bạn trai này không giống như trong điện ảnh diễn chút nào, không canh giữ ở bên cạnh chờ cậu tỉnh, rót cho cậu chén nước cái gì, còn đứng ở ngoài hành lang hút thuốc đâu. Còn là cậu kêu một tiếng, mới dụi thuốc đi vào.

"Bọn họ đâu?"

"Đều trở về." Trần Thuật ngồi xuống bên giường cậu.

"Tôi làm anh mất mặt?" Quý Cạnh Trạch nhìn mặt y trầm như nước.

Trần Thuật không để ý đến cái này, hỏi cậu: "Cậu cảm mạo từ lúc nào?"

"Đêm qua."

"Vì sao không nói cho tôi biết? Uống thuốc không thể uống rượu cậu không biết?"

Quá muộn, tôi lại ở cùng một tiểu khu với cha mẹ anh, nói cho anh anh cũng tới không được. Đây là lần đầu tiên anh mang tôi đi ăn cơm cùng bạn bè, tôi phi thường coi trọng, không muốn mất hứng.

Quý Cạnh Trạch cái gì cũng chưa nói, cậu không nói, Trần Thuật cũng biết tất cả đáp án này.

"Trần Thuật..." Quý Cạnh Trạch thật suy yếu giả suy yếu đều có, giả vờ đáng thương nhấc tay muốn ôm một cái, nhưng Trần Thuật lo lắng cậu đang truyền dịch máu chảy ngược, không ôm lại nhét tay cậu trở về.

"Tôi thật là khó chịu..." Quý Cạnh Trạch rầm rì: "Anh ôm tôi một chút lại làm sao..."

"Tôi có một cái càng an ủi cậu hơn."

"Cái gì?"

"Mật mã mới, là sinh nhật cậu."
Bình Luận (0)
Comment