Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp

Chương 20

Khi Lục Thanh Nham về đến trường, còn nửa tiếng nữa tiết tự học tối sẽ kết thúc.

Anh quẹt thẻ vào trường tử cổng sau, chú bảo vệ cũng rất quen mặt anh, bèn mắt một mắt mở một mắt, lầm bầm nhắc nhở, “Trốn học mãi lần sau thi không được hạng nhất đâu.”

Lục Thanh Nham mỉm cười, vẫy tay với bảo vệ.

Anh vào trường, từ tầng một đến tầng bốn mỗi tòa nhà đều đang sáng đèn, đèn sáng rực rỡ trong đêm, vô cùng bắt mắt.

Trong mỗi phòng học đều có hàng chục học sinh đang làm bài tập, tranh thủ giờ nghỉ mười phút để nghỉ ngơi, tiện thể nói chuyện, ăn vặt.

Lâm Hữu cũng nằm trong những học sinh đó, chắc chắn cậu đã làm xong bài tập từ lâu rồi, nhưng hôm nay không có Lục Thanh Nham ngồi cạnh, cậu chỉ có thể uể oải nằm bò ra bàn.

Lục Thanh Nham bước lên những vầng sáng đổ bóng dưới ánh sáng đèn đường, anh tới trước phòng học, rồi lại đổi hướng, đi vòng sang bên kia.

Anh không đến phòng học mà về thẳng ký túc xá.

Quẹt thẻ vào khu nhà, anh đi dọc cầu thang bên lên sân thượng, ánh trăng trong veo như nước, sân thượng vắng vẻ không một bóng người. Lúc này đã là cuối tháng mười một, gió đêm rất lạnh, anh ngồi xuống một góc khuất sáng, lấy một điếu thuốc ra khỏi túi rồi châm lửa.

Vì Lâm Hữu ghét mùi thuốc nên gần như anh chẳng bao giờ hút thuốc.

Nói theo kiểu của Lâm Hữu thì hút thuốc sẽ không thể cao lên.

Lục Thanh Nham đã trên 185cm ra vẻ vô cùng tin tưởng.

Lâm Hữu, nghĩ đến cái tên này, cùng gương mặt luôn hiển hiện trong đầu cùng cái tên đó, Lục Thanh Nham bỗng thấy lồng ngực mình khẽ nhói.

Trong khoảng thời gian này, dù thoạt trông anh vẫn chẳng có gì khác thường, nhưng thật ra mỗi giây mối phút ở bên cạnh Lâm Hữu anh đều thấy dằn vặt.

Với anh, Lâm Hữu vẫn luôn tồn tại như người anh em thân thiết.

Họ cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, cùng học một trường, sau này sẽ tìm một công việc gần nhau, đến vài chục năm sau họ vẫn không xa cách.

Cho đến khi họ trở thành những ông cụ tóc bạc trắng, nằm trên ghế tựa cùng phơi nắng.

Nhưng những chuyện khác, những chuyện không liên quan đến Lâm Hữu, ví dụ như hẹn hò, kết hôn, sinh con để cái, trước giờ anh đều chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về nó.

Cứ để mọi việc tự nhiên, dù sao đều là ở bên Lâm Hữu.

Những người xung quanh anh lần lượt yêu đương, đôi lúc rảnh rỗi Lâm Hữu cũng thường xuyên lải nhải cạnh tai anh, rằng Omega này cực kỳ đáng yêu, Beta kia rất xinh đẹp, nhưng anh vừa hùa theo cậu, vừa thấy lòng mình chết lặng.

Anh không thích ai hết.

Omega có xinh đẹp quyến rũ tới mức nào, mùi pheromone có ngọt ngào ra sao cũng không đủ khiến lòng anh dậy sóng.

Cho đến khi Lâm Hữu phân hóa thành Omega.

Lâm Hữu cùng anh trưởng thành từ ngày nhỏ, Lâm Hữu luôn ngồi trong lòng anh ăn linh tinh, Lâm Hữu ngủ gật cũng đòi anh phải ôm.

……

Lâm Hữu hôn anh.

Lục Thanh Nham rít một hơi thuốc, nhìn tòa phòng học đang sáng đèn phía xa.

Những lời hôm nay Tiêu Bình nói đã chọc thủng tâm tư của anh, y nói anh thích Lâm Hữu, nói anh đáng thương, không dám nói với Lâm Hữu.

Tiêu Bình nói đúng, nhưng cũng không đúng.

Thật ra những ngày vừa qua, anh vẫn luôn lảng tránh chuyện này.

Vì đó không phải là ai khác, mà là Lâm Hữu.

Trong suy nghĩ của anh, Lâm Hữu và anh sẽ giúp đỡ nhau đến hàng chục năm nữa, là những người luôn đứng sau lưng người kia.

Nếu như đổi thành bất kỳ một ai khác, dù người đó bao nhiêu tuổi, giới tính gì, anh thích người đó thì sẽ theo đuổi.

Bất chấp hậu quả, thậm chí không mong chờ kết quả.

Chỉ riêng Lâm Hữu khiến anh phải lo nghĩ trước sau, tiến thoái lưỡng nan.

Thậm chí anh không dám xác nhận mình có thật sự động lòng với Lâm Hữu không, rốt cuộc trong sự rung động này có bao phần là do pheromon dẫn dụ, có bao phần là vì anh thật sự thích cậu bạn nối khố của mình.

Lục Thanh Nham ngồi trên sân thượng một lát.

Khi anh hút đến điếu thuốc thứ hai, bỗng có người mở cửa sân thượng.

Anh quay đầu nhìn lại, trong bóng đêm, một bóng người cao gầy đi lên sân thượng, hắn cũng mặc bộ đồng phục đen giống anh, màu da rất trắng, nhưng mặt mày lại đen thui, mang lại cảm giác lạnh lẽo khó nói thành lời.

Tiết Nghi Hân cũng thấy Lục Thanh Nham, hắn chào một câu rất tùy ý, “Cậu cũng ở đây.”

Lục Thanh Nham nhìn Tiết Nghi Hân lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh, hắn cũng lấy một bao thuốc ra khỏi túi.

Tách, ngọn lửa mà vỏ quýt sáng một khoảng trời đêm, chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của Omega này.

Trái lại Lục Thanh Nham cảm thấy hơn lạ lùng, anh chưa từng thấy Tiết Nghi Hân hút thuốc bao giờ, mặc dù Tiết Nghi Hân cũng chưa từng thấy anh.

Nhưng anh có thể nhận ra, hẳn Tiết Nghi Hân cũng có chuyện phiền lòng.

Trên khoảng sân thượng rộng tới hai, chỉ có hai người đang lòng dạ rối bời.

“Đường Kỳ không cho hút.” Tiết Nghi Hân như biết anh đang nghĩ điều gì, bình tĩnh giải thích, “Nhớ giữ bí mật cho tôi.”

Lục Thanh Nham “Ừ” một tiếng, đoạn nói: “Vậy anh cũng đừng nói với Lâm Hữu.”

Lục Thanh Nham trước giờ vẫn không thích chuyện trò với người khác.

Nhưng anh ngồi thêm một lát, thấy Tiết Nghi Hân đang cầm điện thoại, khuôn mặt Đường Kỳ lấp lóe trên màn hình, anh bèn hỏi: “Anh với Đường Kỳ, là một cặp?”

“Ừ.” Tiết Nghi Hân cũng không né tránh, thậm chí còn không dời mắt khỏi điện thoại, “Tôi ép em ấy ở bên tôi.”

Nghe nói những câu này, hắn không cười, vừa rời khỏi Đường Kỳ hắn đã trở nên lạnh lùng, không nhận ra hắn đang nói đùa hay nói thật.

Lục Thanh Nham cũng không gặng hỏi.

Anh chỉ híp mắt, nhìn từng tốp học sinh đang ào ra khỏi phòng học, anh bỗng hỏi: “Sao anh lại phát hiện ra mình thích Đường Kỳ?”

Tiết Nghi Hân quay sang nhìn anh, dường như hắn thấy câu hỏi này rất thú vị.

“Cậu thích một người cũng cần phát hiện à? Đôi mắt cậu chỉ nhìn mãi một người, không thể chứa đựng một ai khác. Cậu nhìn người đó, sẽ muốn sống cùng người đó thật lâu, đến khi già.” Tiết Nghi Hân khẽ cười, ánh mắt bỗng trở  nên dịu dàng, “Khi nhìn người ấy, tim cậu đập rất nhanh, nhưng nghĩ đến người ấy, lại thấy lòng mềm mại.”

Lục Thanh Nham nhìn từng phòng học đang dần tắt đèn.

Tiếng học sinh trò chuyện, cười đùa tràn ngập sân trường, những âm thanh ồn ào hòa cùng với nhau.

Lâm Hữu của anh cũng đang ở trong đó.

“Cậu thích Lâm Hữu sao?” Tiết Nghi Hân hút thuốc, thuận miệng hỏi, cách nói không giống đang chọc thủng tâm sự của người khác, mà chỉ như tán gẫu sau giờ học.

Lục Thanh Nham không chối, “Rõ ràng lắm à?”

“Không đến nỗi.” Tiết Nghi Hân nói: “Nhưng trong mắt tôi thì rất rõ ràng.”

Tiết Nghi Hân hút hết một điếu thuốc, hắn nhìn đồng hồ, đứng dậy, “Tôi về trước, Đường Kỳ về ký túc xá rồi. Coi như hôm nay chúng ta chưa gặp nhau. Yên tâm, tôi sẽ không nói với Lâm Hữu đâu.”

Dứt lời, hắn bèn khoát tay với Lục Thanh Nham, rồi đi về phía cửa sân thượng.

Ngay khi hắn đi gần đến cửa, Lục Thanh Nham bỗng gọi với một tiếng.

Tiết Nghi Hân dừng lại.

Lục Thanh Nham hỏi: “Đường Kỳ có biết anh là Alpha không?”

Tiết Nghi Hân quay lại, hắn tựa người lên cửa, quan sát Lục Thanh Nham một lát, ánh mắt kia hoàn toàn không chút thân thiện.

Lục Thanh Nham bình tĩnh nhìn anh, “Tôi cũng sẽ không nói với ai.”

Tiết Nghi Hân cười rất khẽ, sau đó kéo cửa đi xuống.

Hắn không trả lời.

Lục Thanh Nham không đi xuống, anh vẫn thấy lòng mình bối rời, vẫn chưa thể đối mặt với Lâm Hữu.

Anh đã nhìn gương mặt này mười mấy năm, nhưng chưa từng có cảm giác như lúc này, cảm giác gương mặt này có thể khiến tâm trạng anh rối loạn.

Đến khi Lục Thanh Nham về ký túc xá, đồng hồ quả lắc trong ký túc xá chạy qua mười giờ.

Anh mở cửa, trong phòng không bật đèn, nhưng cũng không kéo rèm, ánh măng mờ mờ rọi vào trong căn hộ.

Lâm Hữu ngồi trên sô pha phòng khách, cậu cuộn tròn người, ngủ say.

Lục Thanh Nham thay giày xong, anh rón rén lại gần, dưới ánh trăng trong veo như nước, Lâm Hữu nhắm mắt, khóe môi hơi cong, từng sợi lông mi rõ nét dưới ánh sáng mờ ảo.

Lục Thanh Nham không thể kìm lòng, khẽ vuốt ve sườn mặt của Lâm Hữu.

Dường như Lâm Hữu cảm nhận được gì đó, cậu nhíu mày, sau đó khẽ mở mắt.

“Ông về rồi.” Cậu nói giọng ậm ờ, vừa nói vừa ra sức ngẩng đầu lên nhìn Lục Thanh Nham, thều thào hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sao ông lại ngủ ở đây?” Lục Thanh Nham hỏi.

Anh có thể đoán được vì Lâm Hữu lại ngủ ở đây, nhưng anh vẫn nhất quyết hỏi cậu, phải nghe Lâm Hữu chính miệng trả lời bằng được.

Lâm Hữu ngoác miệng ngáp, “Chờ ông đó. Tôi gửi tin nhắn cho ông cũng không thấy trả lời, nên tôi mới ngồi đây chờ ông một lát, cuối cùng lại ngủ quên luôn.”

Lâm Hữu vừa nói vừa ngáp thêm một cái, lông mi ẩm ướt vì nước mắt mới trào ra, ánh mắt cũng có vẻ lờ đờ buồn ngủ, hơi đỏ lên.

Nhưng cậu vẫn vô thức mỉm cười với Lục Thanh Nham, khóe môi cậu giương lên, nhoẻn ra một chiếc lúm đồng tiền không rõ trên má trái.

Lục Thanh Nham nhìn lúm đồng tiền kia

Dưới ánh trăng mờ ảo này.

Anh bỗng nhiên nhận ra thế nào là rung động.

Sao anh lại không thích Lâm Hữu được chứ?

Rõ ràng là anh, rất thích Lâm Hữu.
Bình Luận (0)
Comment