Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp

Chương 22

Sau khi bài kiểm tra ngày thứ sáu kết thúc, các học sinh lập tức ùa ra như chim sổ lồng.

Vừa mới thi xong môn cuối cùng là chính trị, nhưng chẳng có mấy ai so đáp án, mọi người đều đang trò chuyện ầm ĩ, bàn xem lát nữa đi đâu chơi.

Mấy người xung quanh Lâm Hữu đã nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, chỉ chờ tiếng chuống tan trường vang lên là chạy thẳng vào nội thành.

“Mấy ông định xem phim gì thế?” Lâm Hữu ngậm một cây kẹo mút vị sữa, cậu ấm ớ hỏi, chút vụn kẹo vẫn còn dính trên miệng, sáng long lanh.

Bạch Lộ không thèm ngẩng đầu, đáp: “Hòn đảo tận thế, phim zombie.”

“Các ông hào hứng quá nhỉ, vừa thi xong đã xem phim xác sống quây thành rồi, không yêu thương hòa bình chút nào hết.” Lâm Hữu nói xong, cậu quay lại nhìn Hầu Tử Thành, “Nghe nói bạn gái ông cũng tới hả?”

Không ngờ Hầu Tử Thành lại ngượng ngùng trông thấy, “Trường cậu ấy cũng thi xong rồi, nên tui rủ cô ấy đi xem cùng, lát nữa sẽ gặp nhau ở cổng rạp phim.”

Lâm Hữu nhìn Hầu Tử Thành, cậu lắc đầu, cảm thán: “Giờ đã mùa đông rồi mà sao ông vẫn y mèo mùa xuân vậy, n*ng.”

Hầu Tử Thành cười he he, không phản bác.

Lục Thanh Nham đi bên cạnh không nói gì, từ khi thi xong anh đã thấy hơi choáng váng, nhịp tim cũng nhanh bất thường.

Mọi người đều không nhận ra anh có gì khác lạ, dù sao thường ngày Lục Thanh Nham đã không phải người hay nói.

Chỉ có Lâm Hữu xoay người qua, cậu vươn tay đặt lên trán Lục Thanh Nham, hỏi nhỏ: “Ông sao thế, có thấy không khỏe ở đâu không?”

Những rõ ràng nhiệt độ dưới tay cậu vẫn bình thường.

Kể ra cũng lạ, trước giờ Lâm Hữu vốn không phải người để ý tỉ mỉ, nhưng lúc này thoạt trông Lục Thanh Nham hoàn toàn không có gì khác thường, thậm chí sắc mặt cũng chưa thay đổi, cậu lại vô thức ngờ ngợ rằng Lục Thanh Nham thấy không khỏe.

Lục Thanh Nham kéo tay cậu khỏi trán mình, lại không buông ra, anh nắm tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve.

“Vừa nãy phòng thi mở điều hòa bí quá, tôi ghét nóng, giờ đỡ rồi.” Anh nói với Lâm Hữu, anh nhét ngón tay vào khe hở ngón tay của Lâm Hữu, sau đó nắm chặt, ngón cái vuốt ve khớp xương ngón tay cậu, “Lát nữa ông muốn ăn gì?”

Lâm Hữu nghĩ hồi, cậu quay sang thảo luận với đám Bạch Lộ, “Các ông muốn ăn gì, nướng xiên que, thịt nước hay lẩu?”

Cậu vẫn không rút tay khỏi tay Lục Thanh Nham.

Cuối cùng món lẩu được lựa chọn với toàn bộ bốn phiếu.

Lục Thanh Nham không bầu.

Khi đến rạp phim, cuối cùng đám Lâm Hữu cũng được gặp bạn gái Hầu Tử Thành. Đó là một cô gái rất xinh xắn, cô mặc chiếc áo khoác lông màu trắng với chiếc váy kẻ ca rô màu đỏ, cô có mái tóc dài, nụ cười rất ngọt ngào, có điều nhìn cô có vẻ hơi bẽn lẽn.

Thằng ngốc Hầu Tử Thành này vừa nhìn thấy bạn gái đã chạy vòng quanh cô như một chú Golden Retriever khổng lồ, tình yêu như tràn ra khỏi mắt. Cậu ta tung tăng chạy đi mua trà sữa cho bạn gái, còn mua cho mỗi người một cốc.

Bạch Lộ cầm cốc trà sữa, cảm động vô cùng, “Quen thằng Hầu này hai năm rồi, đây là lần đầu tiên được uống trà sữa mà nó cúng cho. Nếu không sao người ta lại nói tình yêu khiến con người thay da đổi thịt, con trai lớn thật rồi.”

Hầu Tử Thành muốn giữ phong độ trước mặt bạn gái, không thèm bật lại cô. Cậu ta chỉ khinh khỉnh lườm cô bạn, một sự khinh bỉ vô cùng quý tộc, “Đồ không có bồ như bà thì biết cái gì?”

Mấy “đồ không có bồ” khác ở đây cũng bị tai bay vạ gió, ai nấy đều muốn tẩn cậu ta.

Mọi người vừa cười đùa vừa vào rạp chiếu phim.

Họ đặt một phòng chiếu phim riêng dạng gia đình, trong phòng có mấy chiếc sô pha ngang rất lớn, đừng nói là dựa, nằm luôn cũng được.

Mọi người đều tự chọn tư thế mình thích nằm lên ghế.

Lâm Hữu vô cùng tự nhiên ngồi cạnh Lục Thanh Nham. Ban đầu cậu còn ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng chưa được bao lâu, khi một xác sống ngoạm mất nửa khuôn mặt của một người, Lâm Hữu đã an vị trong lòng Lục Thanh Nham.

Mái tóc mềm mại của cậu cọ vào cằm Lục Thanh Nham, bản thân câu cũng không thấy có gì khác thường, dù sao từ nhỏ cậu đã thích nằm trong lòng Lục Thanh Nham rồi. Các bạn học khác tập trung xem phim, không ai chú ý đến phía họ, dù có thấy cũng chẳng ai để bụng.

Có ai không biết Lục Thanh Nham và Lâm Hữu dính nhau đến mức nào?

Nhìn phát chán rồi.

Không cần quan tâm.

Nhưng cơ thể Lục Thanh Nham lại cứng đờ, khi Lâm Hữu ngồi vào lòng anh còn tự giác thay đổi vị trí cho thoải mái. Cơ thể ấm áp dán lên lồng ngực anh, cậu gối đầu lên vai Lục Thanh Nham.

Chắc hẳn hôm qua Lâm Hữu đã dùng sữa tắm mùi cỏ roi ngựa, mùi hương tỏa ra từ cơ thể cậu, trong không gian mờ tối này lại càng thêm dịu dàng mơ màng.

Lục Thanh Nham đơ người một lát, cuối cùng cũng hết cách với Lâm Hữu.

“Ông sợ à?” Anh nhỏ giọng hỏi Lâm Hữu.

“Không sợ.” Lâm Hữu lập tức trả lời.

Lục Thanh Nham nhướn mày, “Vậy sao lại rúc vào chỗ tôi?”

Màn hình đang chiếu tới cảnh một con zombie bị con người cho nổ bay đầu, máu đỏ tươi chảy khắp màn hình. Lâm Hữu rụt người ra sau, nhíu mày, “Tôi không sợ, chẳng qua máu me đầm đìa thấy hơi ghê thôi. Đứa nào đầu têu đòi xem phim zom bie thế, xem phim khoa học viễn tường không hay hơn à?”

Lục Thanh Nham rất muốn hỏi Lâm Hữu, ông rúc vào lòng tôi thì phim zombie hết ghê à?

Nói gì hợp lý đi?

Nhưng từ trước đến giờ, Lâm Hữu với anh không có “lý” gì đáng nói.

Lâm Hữu ngồi trong lòng Lục Thanh Nham khiến anh không còn tâm trí xem nội dung bộ phim nói về gì nữa, dù sao cuối cùng con người vẫn sẽ chiến thắng zombie, đón chờ một tương lai tốt đẹp, đây là sự thật không thể bàn cãi.

Trái lại Lâm Hữu vừa kìm nén cơn buồn nồn vừa tập trung theo dõi nội dung.

Cậu cầm cốc trà sữa vừa đặt xuống bàn lên, hút một ngụm, sau đó giơ đến bên miệng Lục Thanh Nham, hỏi: “Uống không?”

Lục Thanh Nham không biết nên nói gì với Lâm Hữu.

Anh bị Lâm Hữu trêu chọc sắp chết rồi.

Tim anh đập thình thịch, mỗi tấc trái tim đều khắc sâu tình cảm dành cho Lâm Hữu, ngay cả cậu em của anh cũng bắt đầu ngo nghoe muốn đứng lên chào cậu.

Nhưng Lâm Hữu lại cứ vô tư, khiến anh muốn trách móc cậu cũng không có lý do.

Lục Thanh Nham thở dài, cam chịu cắn ống hút.

Cốc trà sữa này rất ngọt, vừa hút lên anh đã biết là loại Lâm Hữu thích, tám mươi đường, còn phải thêm kem sữa.

Rất ngọt.

Anh vừa uống vừa để ý thấy vết sữa nho nhỏ dính trên đôi môi hơi đỏ của Lâm Hữu, cậu vươn lưỡi ra liếm, cuốn nó vào trong.

Yết hầu của Lục Thanh Nham chợt di chuyển.

Anh vừa thầm đấu tranh trong lòng tự mắng mình là thú vật, vừa không thể kìm lòng ôm Lâm Hữu chặt hơn.

Sữa tắm mùi cỏ roi ngựa trên người Lâm Hữu thoang thoảng phảng phất quanh mũi anh, khiến anh thất thần.

Anh biết Lâm Hữu ỷ lại anh, dựa dẫm anh như với một người anh trai, vậy nên cậu mới vô thức lại gần anh, cho phép anh làm mọi hành động thân mật.

Nhưng anh đã không còn là cậu bạn lòng dạ trong sáng nữa rồi.

Anh có tình cảm không thuần khiết với Lâm Hữu, còn mặc cho Lâm Hữu dựa vào lòng mình mà không chút đề phòng.

Đúng là khốn nạn.



Bộ phim chiếu hơn một tiếng, Lục Thanh Nham đắm chìm trong việc tự phê phán và đấu tranh, chỉ hiểu được đại khái nội dung bộ phim.

Sau khi vượt qua sinh ly tử biệt, nam chính Omega và Alpha của anh ấy đã tổ chức hôn lễ tại căn cứ mới. Toàn bộ chiến hữu của họ đều tham dự hôn lễ, mặc dù ai cũng bị thương, nhưng ít ra mọi người vẫn đông đủ.

Kết thúc có hậu tiêu chuẩn.

Vô cùng suy nghĩ cho trái tim bé nhỏ yếu đuối của khán giả.

Sau khi xem phim cũng không thấy ai sụt sịt gì, mọi người chỉ thấy cảnh phá tan vòng vây của zombie ở cuối phim xem vô cùng đã, nhìn một đám tang thi nổ bùm bùm có thể giảm bớt rất nhiều áp lực thi cử gần đây.

Đến khi ra khỏi rạp chiếu phim đã là bảy giờ tối, mọi người lập tức đi sang quán lẩu đường bên cạnh.

Ngồi xuống ghế chưa nói chuyện gì khác, cứ phải gọi mấy khay thịt lớn trước đã. Cả cô bạn gái trông lịch sự dịu dàng của Hầu Tử Thành cũng vậy, thoạt trông yểu điệu yếu đuối, cuối cùng vừa mở miệng ra đã đọc hàng loạt món thịt, nhận được lời khen từ mọi người.

“Khỉ huynh, ta thấy cô bạn gái này của huynh rất hợp hòa nhập với tập thể này của chúng ta, biết nhìn người đấy.” Diệp Nam Sơn nâng cốc kính cậu ta, sau đó nói nhỏ: “Bạn gái của ông có còn chị em thân thiết gì không, hay Omega nam cũng được, ông không thể có bồ một mình được chứ.”

Hầu Tử Thành lập tức ngồi thẳng lưng.

“Cũng không phải không có, nhưng vấn đề là chưa chắc người ta đã chấm ông.” Hầu Tử Thành cũng nhỏ giọng nói, cậu ta chỉ về phía Lục Thanh Nham, “Ông xem, có anh Lục ở đây, ai lại chấm chúng ta chứ?”

Diệp Nam Sơn vô cùng bi phẫn, muốn đánh người.

Nhưng nhìn sang Lục Thanh Nham đang ngồi đó nhúng sách bò cho Lâm Hữu, cậu ta không thể không thừa nhận Hầu Tử Thành nói đúng.

Tức giận uống cạn một cốc bia.

“Nhưng mà nói chứ có khi chúng ta lại đi trước, người độc thân cuối cùng là anh Lục đó.” Diệp Nam Sơn ghé sát vào tai Hầu Tử Thành, nói thầm: “Ông nhìn anh Lục vừa, đúng là hết lòng hết dạ với Lâm Hữu luôn. Nãy giờ chả thấy ăn uống gì, toàn phục vụ anh Lâm. Có Omega nào chịu được bạn trai mình xoay quanh người khác vậy chứ?”

Hầu Tử Thành nheo mắt nhìn một lát, nói: “Chí lý.”

Cậu ta bỗng thấy hơi khó hiểu, “Ông nói xem Lâm Hữu có phải không có tay đâu, sao anh Lục lại nhúng đồ ăn cho anh Lâm vậy?”

Lâm Hữu không biết Diệp Nam Sơn với Hầu Tử Thành đang thầm thì với nhau chuyện gì, cậu chỉ thấy ánh mắt của hai đứa này rất lạ.

Cậu nhai một viên tôm, nhìn Lục Thanh Nham bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Lão Lục, hôm nay ông xịt cái gì hả? Tôi thấy có mùi nước hoa.”

Lục Thanh Nham không hiểu cậu muốn hỏi gì, “Sữa tắm à? Tôi dùng loại giống ông mà.”

“Không đâu.” Lâm Hữu lắc đầu cái một, “Là kiểu mùi giông giống mùi gỗ ấy.”

“Chắc ông ngửi nhầm rồi, tôi có xịt nước hoa đâu, cái tên sến sẩm Lục Bắc Danh kia mới xịt.” Lục Thanh Nham “body samsung” anh trai mình không chút do dự.

Lâm Hữu cũng không thể nói rõ là mùi gì, cậu đành phải tiếp tục ăn trong sự khó hiểu.

Thật ra lúc này đủ kiểu mùi hương trong quán lẩu khiến mùi hương thoang thoảng trên người Lục Thanh Nham không còn rõ ràng nữa.

Vừa nãy khi ở trong rạp phim tối đen, cậu dựa vào lòng Lục Thanh Nham, cậu thật sự đã ngửi thấy mùi hương của gỗ vô cùng rõ ràng.

Không nồng nặc, nhưng chắc chắn người khác không thể ngó lơ.

Mà kỳ lạ hơn là khi ngửi mùi hương này, cậu lại thấy vô cùng an toàn và thoải mái, cơ thể cậu mềm nhũn, không thể kìm lòng muốn hít thở thêm.

Vậy nên khi nãy cậu vẫn luôn bất giác hít lấy hít để trong lòng Lục Thanh Nham.

Lâm Hữu sờ lên mặt mình.

Dưới ánh đèn sáng loáng.

Cậu kiểm điểm lại hành vi vừa rồi của mình, thấy mình hơi biến thái.
Bình Luận (0)
Comment