Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp

Chương 29

Cuối cùng Lâm Hữu cũng không trả chiếc áo khoác màu đen cho Lục Thanh Nham, cực kỳ ngay thẳng khoác luôn trên người mình.

Lục Thanh Nham cũng không đòi lại, hai người tạm biệt trước cầu thang rồi ai về phòng nấy.

Nhưng ngay khi Lục Thanh Nham bước chân lên bậc thềm lại nghe tiếng Lâm Hữu gào ầm lên phía sau, “Ngày mai tôi muốn ăn bánh rán vừng.”

“Sướng quá nhỉ, lại còn đặt món.” Lục Thanh Nham lườm cậu, khóe miệng lại nhếch lên, “Tôi mua cái gì ông phải ăn cái đấy.”

Nhưng sáng hôm sau Lâm Hữu vẫn được ăn bánh rán vừng đúng ý cậu.

Dù còn khoảng hai mươi ngày nữa mới đến tết Tây, nhưng với đám học sinh cấp ba, khoảng thời gian này trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Ngày nào họ cũng tất bật đi học, làm bài tập, nói chuyện, nô đùa, chẳng mấy chốc đã đến 30 tháng 12.

Năm nay trung học Tấn Nam vô cùng “có tâm”, ngoài lớp 12, lớp 10 và 11 đều được nghỉ đủ ba ngày.

Thậm chí đám học sinh còn thấy không thực tế.

“Không hiểu sao tui nhìn ánh mắt u oán của mấy anh chị lại thấy sướng ghê hồn.” Diệp Nam Sơn nói: “Bình thường giành cơm dưới căng tin họ là người được lợi nhất rồi.”

Phòng học lớp 12 ngay sát căng tin, cứ đến giờ ăn là họ sẽ xông vào trước.

Đám học sinh lớp 10, 11 chỉ có thể dậm chân vào sau, có mấy lần Diệp Nam Sơn không kịp tranh đùi gà khổng lồ trong căng tin rồi, cực kỳ căm hận.

Bạch Lộ cạn lời, “Ông có bị ngu không? Đến khi ông lên mười hai sẽ đến lượt các em lớp dưới cười trên nỗi đau của ông thôi.”

“Thì kệ đó, ai rảnh quan tâm chuyện năm sau đâu.” Diệp Nam Sơn cực kỳ vênh váo.

Trước khi nghỉ, các thầy cô vẫn giao bài tập Tết như thường.

Nhưng có Lục Thanh Nham và Lâm Hữu ở đây, tốc độ hoàn thành bài tập bỗng nhanh hẳn. Hàng đống đồ ăn vặt và trà sữa chất trên bàn Lâm Hữu, bạn bè xung quanh đều chân thành hầu hạ “ông lớn” này, nghiêm túc chẳng khác nào đối xử với quốc bảo.

Dù sao cũng phải nhờ “ông lớn” đây cung cấp đáp án đúng.

Lục Thanh Nham ngồi cạnh họ, kiểm tra lại vé xe Tết và nhà hàng đã đặt trước.

Các bạn học cảm động đến rớt nước mắt, “Từ ngày có anh Lục và anh Lâm, tui thấy cuộc đời trung học của tui chói chang hơn hẳn.”

“Bớt thảo mai giùm.” Lâm Hữu hoàn toàn không dính bẫy cậu ta, cậu làm bài tập đến bốc hỏa, “Đứa đần nào ra mấy bài tập này vậy, khó hơn bình thường gấp ba lần.”

“Thầy phụ trách giáo dục ra đó.” Thiệu Án hăng hái trả lời.

Lâm Hữu lại thầm mắng thêm một câu.

Nhưng dù thế nào, khi chuông tan học vang lên, mọi công việc chuẩn bị cho kỳ nghỉ tết Tây đều đã đâu vào đấy.

Các học sinh ùa về ký túc xá thu dọn đồ đạc, chuẩn bị một giờ chiều mai sẽ tập trung trước cổng trường.

Khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ, ngày hôm sau Lâm Hữu ngủ quên lối về, đến khi cậu thức dậy đã mười hai giờ trưa rồi.

Cậu cũng không có thời gian ăn uống gì, chỉ đánh răng rửa mặt rồi nhét hết quần áo, đồ dùng vào vali, kéo vali lọc cọc chạy xuống.

Lục Thanh Nham đã đợi sẵn dưới tầng.

Đến khi gặp mặt, các bạn học nhìn vali của Lâm Hữu, rồi lại nhìn vali của Lục Thanh Nham, không khỏi nói: “Anh Lâm, sao đến vali của anh với anh Lục cũng là đồ đôi thế, lại còn một lớn, một nhỏ.”

Vali của Lục Thanh Nham và Lâm Hữu đều là màu bạc, nhìn qua là biết ngay cùng một dòng vali.

Lâm Hữu vò cái đầu ổ gà của mình, mắt cậu vẫn lờ mờ chưa tỉnh hẳn, “Đúng là đồ đôi mà, đây là anh tôi mua. Vốn dĩ anh ấy mua để dùng chung với anh lão Lục, ai dè chưa được hai hôm anh ấy đã thích một mẫu khác, nên ném hai chiếc này cho chúng tôi.”

Anh cậu gì cũng tốt, có thể coi là tài đức vẹn toàn trong số Omega, nhưng chỉ có việc đam mê mua sắm này là khiến cậu chịu không nổi, mấy thứ đồ mua về để đó có thể chất đầy ba phòng khách.

Mọi người đều biết Lâm Hữu và Lục Thanh Nham có anh trai, nhưng đến lúc này họ mới biết anh trai của hai người lại là một đôi.

“Anh của hai ông là một đôi? Đôi kiểu đôi chim cu ấy hả?” Hầu Tử Thành cẩn thận hỏi lại.

“Đúng vậy, đã đính hôn rồi.” Lâm Hữu trả lời.

“Vậy ông với lão Lục đúng là thân càng thêm thân rồi.” Bạch Lộ tùy tiện nói: “Hai ông cũng ghép đôi luôn đi, tiêu thụ nội bộ luôn.”

Lâm Hữu đá Bạch Lộ một phát, “Lượn đi, sao bà lại xúi tôi với lão Lục loạn luân vậy.”

Lần này nhóm bạn cùng đón năm mới, thêm cả bạn gái của Hầu Tử Thành là bảy người. Chu Hiểu Ny đã chờ họ ở ga tàu cao tốc, sáu người còn lại chia thành ba xe.

Sau khi lên tàu, mấy người tự giác chia chỗ ngồi. Đôi gà bông Hầu Tử Thành tất nhiên phải ngồi cùng nhau, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham cũng chiếm một chỗ hai người, ba chú chó neo đơn còn lại chen chúc với nhau.

Diệp Nam Sơn không phục nhìn Lâm Hữu và Lục Thanh Nham ngồi cạnh cửa sổ, “Tại sao mọi người đều F.A mà Lâm Hữu với anh Lục lại trông như một đôi vậy?”

Bạch Lộ mỉm cười, cô đẩy Thiệu Án về phía Diệp Nam Sơn, “Nếu ông không phục thì ngồi tạm với Thiệu Án đi, ít nhiều gì Thiệu Án cũng là Beta.”

Thiệu Án không kịp đề phòng bị cô đẩy nhào lên người Diệp Nam Sơn, trán va phải vai cậu ta, đau đến nhe răng trợn mắt.

Hai người lập tức cùng chung kẻ thù, quay sang tẩn Bạch Lộ.

Lâm Hữu vừa cho đồ ăn vặt vào miệng vừa thờ ơ nhìn họ đánh nhau, nội tâm còn lạnh lùng cao quý chê một đám trẻ trâu.

Vừa rồi cậu vẫn chưa ăn gì nhưng cũng không đói lắm, lót dạ một chút rồi lại dựa lên vai Lục Thanh Nham chuẩn bị ngủ tiếp.

Lục Thanh Nham bỗng thấy buồn cười, Lâm Hữu gối lên vai anh như con sâu ngủ, thịt trên mặt bị cậu tì biến dạng, miệng cũng căng mọng, hơi vểnh lên.

“Đêm qua mấy giờ ông ngủ?” Lục Thanh Nham hỏi cậu.

“Hơn hai giờ.” Lâm Hữu nhắm mắt, ấm ớ trả lời anh.

“Vậy sao ông vẫn buồn ngủ thế?”

Anh không nhắc thì thôi, nhắc đến Lâm Hữu lại tức giận.

Cậu lập tức mở mắt, nhìn Lục Thanh Nham với ánh mắt tố cáo: “Ông còn nói được nữa. Đêm qua tôi mơ thấy ông, làm tôi giật mình dậy từ lúc năm giờ, đến chín giờ mới lại ngủ tiếp.”

Lục Thanh Nham nằm không cũng dính chưởng.

Nhưng anh cũng tò mò, “Ông mơ thấy gì?”

Lâm Hữu không chịu nói.

Lục Thanh Nham phải hỏi dồn mấy lần, cậu mới miễn cưỡng mở miệng: “Tôi mơ thấy ông bị một Omega lừa mất. Cô gái đó xinh đẹp lắm luôn, chân thon dài, eo cũng thon, khuôn mặt trong trắng ngây thơ.” Lâm Hữu vừa nói vừa khua tay múa chân mới Lục Thanh Nham, “Nhưng cô ấy xấu tính lắm luôn, không cho tôi với ông gặp nhau. Vậy mà ông còn nghe lời cô ấy, cắt đứt quan hệ với tôi!”

Bây giờ nghĩ lại, Lâm Hữu vẫn thấy vô cùng bức bối, tức đến mức khi cậu vừa tỉnh dậy đã muốn đi tính sổ với Lục Thanh Nham.

Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, chuyện này hoàn toàn là cậu gây sự vô lý.

Chuyện xảy ra trong mơ không thể coi là thật, huống chi cậu và Lục Thanh Nham thân thiết như vậy, nếu ngày nào đó Lục Thanh Nham có thích ai đó, hẳn cậu phải chúc phúc mới phải.

Vẻ mặt của Lục Thanh Nham lại hơi là lạ.

Anh nhìn Lâm Hữu, bâng quơ hỏi: “Mơ thấy tôi hẹn hò mà ông cũng tức với vậy à?”

Khi hỏi câu này thậm chí anh còn thấy vui vẻ, nắng ấm mùa đông chiếu lên khuôn mặt anh, khiến đôi mắt đen sâu thẳm của anh như biến thành màu hổ phách, ấm áp mà sáng ngời.

Lâm Hữu lại không nhận ra cậu hỏi này có gì khác thường, cậu nghĩ một lát, “Cũng không phải, cái chính là do cô gái kia không cho tôi gặp ông, cuối cùng ông còn nghe lời cô ấy. Quan hệ của chúng ta như vầy, ông lại có bồ quên bạn như thế, tôi không tức mà được à?”

Trong mơ, cậu trân trân nhìn Lục Thanh Nham ngăn cậu ngoài cửa, sau đó nắm tay cô gái kia bỏ đi trước mặt cậu.

Cô gái đó vừa cao vừa xinh, ngọt ngào trong sáng, là người đẹp Omega tiêu chuẩn trong lòng Lâm Hữu. Dù sao khi cậu còn là Beta, gu của cậu là như vậy.

Lục Thanh Nham nghe câu trả lời của cậu xong, khóe miệng cũng hạ xuống.

Anh ấn đầu Lâm Hữu lên vai mình, “Ông ngủ nhanh đi, bớt nghĩ linh tinh.”

Lâm Hữu vẫn không yên tâm, cậu túm tay áo Lục Thanh Nham, hỏi anh: “Lão Lục, ông nói thật đó, bây giờ ông có thích ai chưa? Trong trường có nhiều Omega và Beta thích ông như vậy, ông không thích ai à?”

Là người bạn thân nhất của Lục Thanh Nham, cậu đã được không ít người nhờ cậu chuyển thư tình cho anh. Nhất là lễ Tình nhân hằng năm, ngăn bàn của Lục Thanh Nham nhét nhiều chocolate đến suýt nổ.

Câu hỏi của Lâm Hữu khiến Lục Thanh Nham đứng hình.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tàu cao tốc chạy rất nhanh, phong cảnh bên ngoài cũng nhòe đi, mà ảnh ngược của Lâm Hữu đang hiện lên mờ mờ trên cửa kính.

“Có.” Lục Thanh Nham khẽ đáp, “Sao lại không có được.”

Thật ra Lâm Hữu chỉ hỏi bừa vậy thôi, cậu hoàn toàn không ngờ mình lại nhận được đáp án bất ngờ như vậy.

Cậu lập tức sững sờ.

Cậu không thể miêu tả được cảm giác trong lòng cậu vào khoảnh khắc ấy, chắc chắn có ngạc nhiên, nhưng ngoài ngạc nhiên, dường như còn có một chỗ nho nhỏ nào đó trong tim chợt trống rỗng.

Cô gái mặc váy trắng trong mơ như lại xuất hiện trước mặt cậu, xinh đẹp nhã nhặn như thiên nga, ánh mắt lại lạnh như băng, lạnh lùng đuổi cậu rời xa Lục Thanh Nham.

Lâm Hữu ngẩn ngơ nhìn Lục Thanh Nham mười giây, sau đó cậu mới hoàn hồn, trố mắt hỏi: “Ai thế? Sao ông giấu cả tôi hả.”

Lúc này Lục Thanh Nham mới quay đầu lại, nhìn Lâm Hữu.

Anh có thể thấy hình bóng mình tràn đầy trong mắt Lâm Hữu, cũng nhìn thấy sự ngạc nhiên trên mặt cậu.

Anh giơ tay, nhéo gương mặt mềm thịt của Lâm Hữu, sau đó mỉm cười.

“Ông đoán đi.”
Bình Luận (0)
Comment