Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp

Chương 49

Kỳ nghỉ hè đến nhanh hơn mọi người nghĩ, thời gian học cấp ba như được ấn nút tăng tốc, hai tháng trôi qua như chớp mắt.

Học sinh cởi bộ đồng phục mùa xuân, thay sang đồng phục mùa hè, chiếc cà vạt đỏ sẫm cũng đổi sang màu xanh mát mẻ.

Cây ngô đồng trong sân cũng ngày một xanh tươi, hoa sen dưới ao cũng vừa trồi lên mặt nước.

Kỳ thi cuối kỳ cũng tới.

Lục Thanh Nham và Lâm Hữu, một người thi hạng nhất khối, một người hạng bốn.

Phát huy vững vàng, không ai sơ sảy.

Thái Nồi Nhỏ nhìn hai người, vừa mừng rỡ vừa đau đầu.

Vui mừng là vì thành tích của hai người đều tốt, đau đầu là vì hai người làm bài tập chỉ làm một nửa.

Lúc nào cũng thách thức giới hạn của nhà giáo nhân dân Tiểu Nồi.

Vừa có thành tích thi được mấy ngày, Lâm Hữu đã bị xách lên xe đến nơi tập huấn.

Lục Thanh Nham bị Thái Nồi Nhỏ kèm chặt, ngồi trong lớp học bổ túc cùng mọi người, không ra tiễn cậu, Lâm Hữu nghểnh cổ nhìn về phía cổng trường, cuối cùng đành phải thở dài, xách hành lý lên xe.

Lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng chói chang, dù kéo rèm cửa sổ mặt vẫn nóng rát.

Lâm Hữu nhắm mắt, nhìn như đang nghỉ ngơi, nhưng trong đầu cậu lại đầy Lục Thanh Nham.

Cậu vẫn đeo chiếc vòng Lục Thanh Nham tặng trên cổ, vỏ sò đen nạm vàng dán trên cổ cậu, mát lạnh.

Tối qua, cậu và Lục Thanh Nham trốn trong phòng, tránh gia đình chú ý, hai người bất chất hôn nhau, Lục Thanh Nham vừa cắn tai cậu, vừa khẽ hỏi cậu: “Cậu ở ngoài hơn một tháng, có phải lại định vẽ anh không?”

Hai tháng qua, thỉnh thoảng anh vẫn lật lại nỡ cũ với Lâm Hữu.

Lâm Hữu thở hổn hển nhưng vẫn cứng miệng, “Em cứ vẽ đó, vẽ xong còn dán lên tường luôn, không cho anh xem.”

Lục Thanh Nham bật cười, cũng không định xử lý Lâm Hữu thật. Anh phát hiện Lâm Hữu vẫn giấu tranh anh từ lâu, nhưng anh đã có thể bình tĩnh thưởng thức nó.

Dù sao lên giường Lâm Hữu cũng không làm gì được.

Cuối cùng khi phải tách nhau, anh lại đánh dấu tạm thời lên gáy Lâm Hữu một lần nữa.

“Anh đợi em về.” Anh khẽ nói.

Lâm Hữu đưa tay xoa gáy, nơi đó có một miếng dán ngăn cách màu trắng, nhưng khi ngón tay cậu quệt qua, dường như cậu vẫn cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại từ hôm qua.



Đến nơi tập huấn, Lâm Hữu phát hiện dù nơi này vắng vẻ, nhưng vẫn tốt hơn cậu tưởng tượng nhiều.

Ký túc xá là phòng hai người, phòng vẽ ngay đầu ký túc xá, ở giữa là một hồ nước nhân tạo nho nhỏ và hành lang. Sóng trong phòng vẽ đúng là tệ như lời đòn, nhưng wifi trong ký túc xá lại rất ổn.

Lần đầu tiên trên đời, Lâm Hữu được làm bạn cùng phòng với một Omega. Cậu ta tên Từ Minh Minh, là một cậu nam sinh mặt tròn, da trắng nõn nà, đôi mắt tròn xoe, cũng hơi đáng yêu.

Ban đầu cậu cũng hơi gò bó, nhưng phát hiện Từ Minh Minh này còn ngại ngùng hơn cậu, cậu lại vui vẻ hỏi Từ Minh Minh: “Sao cậu cứ không dám nhìn tôi thế?”

Dù cậu và Từ Minh Minh có thể coi là cùng lớp, mọi ngày học nghệ thuật đều học cùng nhau, nhưng lại chưa nói chuyện bao giờ.

Lâm Hữu thở phào, còn tưởng trước đây mình tiếng dữ đồn xa, Từ Minh Minh sợ quá, nghĩ cậu khó gần.

Cậu đang nghĩ không biết có nên nói gì xoa dịu bầu không khí cùng phòng căng thẳng này không.

Từ Minh Minh đã đứng hình trước câu hỏi của cậu.

Cậu ta đang ngồi trên giường ăn vặt, nghe vậy bèn hờn dỗi nhìn Lâm Hữu.

Lâm Hữu không hiểu gì hết.

“Lâm Hữu, cậu không nhớ thật hay giả vờ không nhớ thế?” Từ Minh Minh cắn thanh phô mai nhìn cậu, ánh mắt cực kỳ tủi thân, “Lễ tình nhân hồi lớp mười, tôi có tặng bắng cho cậu mà.” 

Lâm Hữu: “?”

Cậu không nhớ thật.

Nếu đã nói rồi, Từ Minh Minh cũng không giấu nữa, cậu ta chống cằm, nhìn Lâm Hữu như nhìn một tên xấu xa phụ tình, “Hồi lớp mười tôi thích cậu lắm, ngày tình nhân còn tặng bánh ngọt, cậu cũng nhận rồi, còn khen đẹp nữa. Bây giờ cậu lại là Omega giống tôi, còn cùng ký túc xá. Cậu nhìn lại lương tâm đi, thấy tôi có thoải mái được không?”

Từ Minh Minh đau lòng thở dài.

Cậu cũng không tha thiết gì Lâm Hữu, hồi lớp mười cũng chỉ thấy Lâm Hữu sáng sủa lại cởi mở, lại còn đẹp trai, cũng không vừa ngốc vừa ngáo với Omega như đám Alpha, vậy nên cậu ta mới đâm đầu vào.

Nếu phải nói là thích bao nhiêu, thì cũng chẳng bao nhiêu cả.

Nhưng cũng từng là thần tượng một thời, giờ đây lại thành bạn cùng phòng của mình, còn cùng là Omega, không ngửi được chút mùi pháo hoa tình yêu nào.

Nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.

Lâm Hữu không khỏi ngại ngùng.

Sơ suất quá, cậu không ngờ mình với Từ Minh Minh lại có một quá khứ phức tạp như vậy.

Hồi lớp mười cậu nhận nhiều bánh ngọt với đồ ăn vặt quá, riêng mấy Omega trong lớp đã có sở thích vỗ béo Lâm Hữu, sao cậu nhớ rõ nhiều vậy được.

Cậu ho khan một tiếng, chân thành nhìn Từ Minh Minh, “Vậy bây giờ cậu… không có ý gì với tôi nữa chứ?”

Từ Minh Minh trợn mắt, “Hết lâu rồi. Sau khi cùng lớp thì bao nhiêu mơ mộng cũng tan tành cả rồi, khoảng cách sinh cái đẹp mà. Cậu chỉ hợp để ngắm thôi, làm bạn trai tôi chắc tôi tức chết.”

Lâm Hữu lại cười toe, không hề để bụng đánh giá này.

Đã nói rõ ràng rồi, hai người cũng không còn khúc mắc gì, bắt đầu chia nhau ăn một gói đồ ăn vặt.

Từ Minh Minh thật sự không còn ý gì với Lâm Hữu, chẳng mấy chốc quan hệ đã thay đổi, cậu ta coi Lâm Hữu như bạn thân, bắt đầu ngồi trên giường cậu tán gẫu đủ điều.

Từ Minh Minh tò mò nhìn Lâm Hữu, “Tôi muốn hỏi cậu lâu rồi mà chưa có cơ hội, cậu với Lục Thanh Nham yêu nhau thật hả?”

Cậu ta nghe bạn thân nói Lục Thanh Nham và Lâm Hữu “tiêu thụ nội bộ” rồi, nhưng vẫn bán tín bán nghi.

Lâm Hữu cũng không muốn giấu, thoải mái “ừ” một tiếng, “Đúng rồi, hẹn hò mấy tháng rồi.”

Từ Minh Minh không khỏi nhìn xuống cổ Lâm Hữu, từ hôm đầu tiên cùng phòng cậu ta đã phát hiện vết cắn sau gáy Lâm Hữu, ngạc nhiên đến muốn rơi luôn tròng mắt.

Người có thể để lại dấu vết đánh dấu tạm thời sau gáy Lâm Hữu, cùng với lời đồn trong trường gần đây, ngoài Lục Thanh Nham, còn ai trồng khoai đất này.

Nhưng khi đó cậu ta chưa thân với Lâm Hữu, ngại hỏi.

Cuối cùng bây giờ cũng được hóng đã nghiền, Từ Minh Minh thở phào, cảm giác đám mây ngưng tụ trong lòng cũng tan đi.

Lâm Hữu khó hiểu nhìn cậu ta, “Làm gì như mới biết vậy, tôi tưởng cả khối đều biết rồi chứ.”

Cậu và Lục Thanh Nham chưa từng giấu giếm, ngoài lúc đứng trước Thái Nồi Nhỏ còn khiêm tốn đôi chút, những lúc khác đều nắm tay rêu rao giữa đường, có ai hỏi đều sẽ thừa nhận luôn.

Khiến tỷ lệ thất tình ở trung học Tấn Nam thời gian này tăng vọt.

“Đúng là hai người thường xuyên dính nhau, nhưng vốn các cậu đã vậy mà.” Từ Minh Minh nói: “Với cả các cậu ở cạnh nhau cũng mười mấy năm rồi, làm anh em tốt bao nhiêu năm, tự nhiên chuyển sang người yêu, ai mà tin được?”

Lâm Hữu nghĩ hồi, thấy cũng phải.

Cậu bèn cười, “Mười mấy năm trước bị mù đó, tôi chưa nghĩ đến vấn đề này bao giờ, cứ phải đợi lúc phân hóa mới chịu hiểu.”

Từ Minh Minh ngưỡng mộ nhìn Lâm Hữu.

Đúng là cậu ta không còn mơ tưởng gì Lâm Hữu nữa, nhưng lại rất ngưỡng mộ Lâm Hữu có người bạn trai như Lục Thanh Nham.

Hai ba tháng gần đây, gần như ngày nào Lục Thanh Nham cũng đợi Lâm Hữu tan học, mà ánh mắt anh nhìn Lâm Hữu cũng khác hẳn khi nhìn mọi người. Ánh mắt ấy nhìn qua đã thấy chan chứa tình cảm, như thể người trước mắt quan trọng hơn cả thế giới này gộp lại.

Từ Minh Minh ngả người ra sau, gục xuống gối Lâm Hữu, đau đớn thở dài, “Má nó chứ, tôi cũng muốn có anh người yêu đẹp trai cao lớn, A hay B cũng được hết.”

Lâm Hữu không chỉ không an ủi cậu ta, còn cực kỳ đắc chí, “Lão Lục nhà tôi vậy đó, chỉ có người trúng số từ trong gen mới kiếm được thôi. Nhưng mà cậu cứ cố gắng, tìm một người kém hơn lão Lục nhà tôi một xíu cũng được mà.”

Từ Minh Minh muốn đá cậu xuống giường.

Nhưng nghĩ đến giá trị vũ lực của Lâm Hữu, cậu ta không dám.

Nhưng lúc này cậu ta vẫn chưa biết.

Hơn nửa tháng sắp tới, cậu ta sẽ đón nhận đòn “cẩu lương” tấn công toàn diện không chết của Lâm Hữu.
Bình Luận (0)
Comment