Công Tố Viên Của Tôi

Chương 12

Sơ Nhất khẽ cau mày, nhưng một giây sau, cô lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, với tính cách của Kiều An Sâm, ý tứ nằm ngay trên mặt chữ.
Cô đẩy toàn bộ đĩa dâu tây bên cạnh đến trước mặt anh.
"Vậy anh ăn thêm nữa đi."
Sơ Nhất nằm trên ghế chơi, Kiều An Sâm ngồi ở bên cạnh ăn dâu tây.
"Anh ăn xong rồi á!" Trong lúc đọc truyện tranh, Sơ Nhất lơ đãng nhìn nhìn dâu tây, thấy nó trống trơn, cô vô cùng ngạc nhiên.
"Bình thường anh đâu có thích ăn dâu tây."
Lúc trên đường về, Sơ Nhất đã hỏi anh, lúc ấy Kiều An Sâm tỏ vẻ bản thân không hứng thú với loại quả mềm mọng nước này, lúc đó còn kinh ngạc một chút.
Quả nhiên khẩu vị giữa nam và nữ rất khác nhau.
Kiều An Sâm nghe ra được sự nghi ngờ trong lời nói của cô, anh nói.
"Vừa nãy ăn lại cảm thấy rất ngon."
"Đúng rồi! Em đã nói rồi mà! Dâu tây là loại quả ngon nhất trên đời!"
"Cherry thì sao?" Kiều An Sâm nhìn đĩa cherry đã bị cô ăn hết sạch, tò mò hỏi.
Sơ Nhất im lặng, ánh mắt không tự chủ được nhìn ra chỗ khác, đại não đang hoạt động với công suất rất cao.
"Cái đó...Cherry là loại quả độc nhất vô nhị trên đời này."
Kiều An Sâm: "Hử...?"
"Không có loại quả nào có thể so sánh được với nó."
"...." Được rồi.
Hôm nay lại ở lại ăn cơm chiều, tay nghề của Điền Uyển rất tốt, có lẽ Kiều An Sâm di truyền từ bà.
Sơ Nhất ăn quá no, chập tối, cô và Kiều An Sâm đi lòng vòng ra ngoài tản bộ để tiêu cơm.
Kiều Phụ và Điền Uyển ở tiểu khu này lâu rồi, tòa nhà này hiện giờ trông rất cổ kính, tường đỏ ngói đen ẩn trong rừng, quanh cảnh rất yên tĩnh.
Ban đầu nơi này là nơi ở của những vị giáo sư lớn tuổi, năm đó khi Kiều Phụ kết hôn, đơn vị đã sắp xếp cho căn nhà này, tuy rằng diện tích không lớn, nhưng hiện nay giá cả ở khu này khá cao.
Sơ Nhất rất thích không khí ở đây, nơi này rất yên tĩnh, khác hẳn với nhịp sống nhộn nhịp ở thành phố.
Cô nhìn Kiều An Sâm, hai nhười nắm tay nhau, mặc dù không nói chuyện nhưng bầu không khí rất thoải mái.
Không biết tại sao, rõ ràng Kiều An Sâm không làm gì, nhưng sự bất mãn và tủi thân của ngày hôm qua đã sớm biến mất.
Đây có lẽ là trạng thái bình thường của hôn nhân, có rạn nứt, có những lúc tự hồi phục, cứ như vậy mà trôi qua một đời.
Buổi tối, lúc Sơ Nhất tắm đã xảy ra một sự cố, váy ngủ của cô bị rơi xuống đất, cô vội vàng nhặt cái váy lên nhưng nó đã bị ướt một mảng lớn.
Cô miễn cưỡng mặc lên người, mở cửa ra rồi vội vàng chạy vào phòng Kiều An Sâm.
Anh đang thu dọn hành lí của hai người để ngày mai trở về.
"Kiều An Sâm, Kiều An Sâm, váy ngủ của em ướt mất rồi!"Giọng nói của Sơ Nhất như thể sắp khóc, bàn tay đang siết lấy làn váy, đôi chân vẫn còn ướt sũng.
"Em mặc quần áo cũ của anh được không?" Kiều An Sâm suy nghĩ một lát rồi nói, do chỉ ở hai ngày nên Sơ Nhất chỉ mang một bộ đồ ngủ tới đây, mấy bộ còn lại vẫn chưa giặt.
"Được, anh lấy nhanh lên." Sơ Nhất thúc giục nói.
Kiều An Sâm đứng lên đi đến tủ quần áo phía trước, đây là cái tủ từ thời mà anh vẫn còn đi học, về sau học cấp ba hay đại học đều không có đổi, hiện tại nó nhìn đã rất cũ kĩ.
Anh lật hai cái trong tủ quần áo, cuối cùng tìm được một cái áo phông màu trắng làm từ vải cotton cũ hồi còn đi học, phía trên là hình vẽ màu xám, là nhân vật trong truyện Slam Dunk.
Hình như anh mua nó lúc năm hai đại học, lúc đó anh đã rất cao, cái áo này có lẽ dài đến đùi Sơ Nhất.
Kiều An Sâm đưa cho cô, Sơ Nhất cũng không chê, bảo anh quay lưng đi lập tức bắt đầu mặc vào.
Váy ướt được cô treo trên ban công hong cho khô, Sơ Nhất mặc một chiếc áo phông khô mát mẻ, hết sức thỏa mãn.
Nhưng Kiều An Sâm không cách nào bình tĩnh, anh nhìn Sơ Nhất đi tới đi lui trong phòng, đôi chân nhỏ trắng nõn đung đưa trước mặt anh, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn đang mặc áo phông của anh.
Trong đầu đột nhiên xông lên một loại ý niệm, nhưng lại nhớ đến sự việc tối hôm qua, Kiều An Sâm hít sâu một hơi rồi thở ra, cảm thấy dịu đi một chút.
Anh cúi xuống sắp xếp lại hành lý, vẻ mặt có chút ảo não.
Có lẽ đã hết buồn phiền nên Sơ Nhất cũng không giữ khoảng cách như hôm qua, chiếc giường không lớn lắm, hai người khó tránh khỏi đụng chạm.
Chiếc giường mua từ khi anh còn nhỏ, về sau Điền Uyển bảo anh đổi giường nhưng anh không muốn đổi, dù sao một mình anh ngủ trên cái giường này vẫn rất thoải mái.
Vậy mà giờ đây, Kiều An Sâm nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đầu đang suy nghĩ có nên đổi giường mới không, bằng không thì lần sau tới đây vẫn là chính mình khó chịu.
Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung thì Sơ Nhật dịch chuyển, sợi tóc vô tình quét qua cổ anh, ngứa ngáy nhưng lại mang theo một loại mùi hương quen thuộc.
Cánh tay cô chạm vào người anh.
Kiều An Sâm chưa kịp suy nghĩ đã xoay người qua ôm lấy eo cô.
"Sơ Nhất...."
"Có chuyện gì vậy?" Vốn là Sơ Nhất đang nhắm mắt chợt mở mắt ra, cô cảm giác nhiệt độ trên lưng mình cao hơn hôm qua.
"Tối nay em...." Kiều An Sâm vốn là muốn hỏi có được hay không, nhưng lại sợ cô từ chối, anh bất giác nhíu mày, lần đầu tiên gặp phải một vấn đề nan giải như vậy.
Sơ Nhất đột nhiên hiểu ra hành động và lời nói ám chỉ của anh.
Đại khái là người nào đó tối qua vẫn chưa thỏa mãn, vẫn không ngừng nghĩ về nó.
Thật ra cô cũng suy nghĩ về chuyện này, khi anh ngồi trên sàn nhà sửa quạt điện, hay hình ảnh thiếu niên mím môi không cười, tuấn tú mà mạnh mẽ nhưng không kém phần nghiêm túc.
Mặt của Sơ Nhất áp vào cổ anh, thấp giọng ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu, nắm lấy vai anh rồi hôn xuống.
Cái giường vừa nhỏ vừa cũ, chỉ một động tác nhẹ đã phát ra những âm thanh rất lớn, Sơ Nhất đánh người bên trên, thở hổn hển, quay đầu tranh khỏi nụ hôn của anh.
"Anh...nhẹ một chút...."
"Anh đã rất nhẹ rồi." Vẻ mặt Kiều An Sâm vô cùng phiền muộn, hận không thể lập tức đổi cái giường khác.
Qua một lúc, tiếng động vẫn còn tiếp tục, dường như có dấu hiệu tăng lên, Sơ Nhất lại một lần nữa kháng nghị.
"Không được rồi.... Nếu cứ tiếp tục như vậy bố mẹ sẽ nghe thấy mất..."
Ánh mắt Kiều An Sâm hơi đỏ, không quan tâm đến lời nói của cô, Sơ Nhất đẩy anh.
"Không....Không làm nữa...." Nói xong cô đá anh một cái.
"Hay là...anh nhanh lên..."
Người bên dưới không tập trung và phối hợp làm cho Kiều An Sâm không thõa mãn, anh mắt anh tìm kiếm quanh phòng, đột nhiên nhớ tới cái gì.
"Chúng ta qua bên kia."
Anh dừng lại động tác, ôm lấy Sơ Nhất vẫn chưa kịp phản ứng xuống khỏi giường, đặt đôi chân mềm mại trên sàn nhà, để hai tay cô vịn vào bệ cửa sổ.
Người đứng phía sau dường như vô cùng hài lòng.
"Như vậy thì sẽ không có tiếng động nữa."
Trong đầu Sơ Nhất nổ đùng một tiếng, bối rối xen lẫn choáng váng, cô hé môi cố gắng hít thở.
Đêm nay là một đêm rất dài, từ khi Kiều An Sâm phát hiện ra tư thế mới này, sau khi kết thúc còn thử lại một lần ở phòng tắm, Sơ Nhất không còn sức vươn tay, cô được Kiều An Sâm ôm trở về giường.
Buổi sáng, khi chuông đồng hồ báo thức vang lên, cô mới phát hiện bản thân không mặc gì, tay chân đang quấn chặt lấy người Kiều An Sâm, giống như dây leo, phụ thuộc hoàn toàn vào anh.
Cơn buồn ngủ của Sơ Nhất dần biến mất, từ từ tỉnh táo lại, chân tay từ từ thả ra.
Vừa mới xoay người đã bị người đằng sau lưng ôm lấy kéo vào trong ngực.
Đầu của Kiều An Sâmcọ cọ trên cổ cô, giọng nói khàn đặc, vẫn còn đang ngái ngủ.
"Tỉnh rồi ?"
"Bị đồng hồ báo thức đánh thức." Sơ Nhất rụi mắt, lầm bầm phàn nàn.
"Hay là ngủ thêm lúc nữa?" Kiều An Sâm hỏi cô, bản thân vẫn còn chưa mở mắt.
"Được....." Sơ Nhất tùy tiện trả lời, sau đó dường như nhớ tới cái gì, lại lo lắng dặn dò.
"Không nên ngủ lâu quá, tí nữa còn phải dậy đấy."
"Ừ, nhanh ngủ đi."
Hôm nay Sơ Nhất dậy muộn hơn so với bình thường, nhưng may là có Kiều An Sâm dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng khách, lúc Sơ Nhất đi ra cũng không quá xấu hổ.
"Con yêu, mẹ vẫn phần đồ ăn sáng cho con ở trong bếp, vẫn còn nóng nổi, nhanh ăn đi." Điền Uyển và Kiều Phụ ngồi trên ghế sô pha, thấy cửa phòng mở ra thì lên tiếng nói.
Sơ Nhất có chút xấu hổ gật đầu.
"Vâng, cảm ơn mẹ."
Đang chuẩn bị đánh răng thì Kiều An Sâm đi vào, Sơ Nhất cầm bàn chải đánh răng không hiểu nhìn anh, trên mặt Kiều An Sâm lộ ra vẻ mất tự nhiên, chỉ vào cổ cô.
"Em nên đổi thành cái áo sơ mi hôm qua đi."
"Hả?" Sơ Nhất thuận theo ánh mắt anh nhìn vào gương trước mặt, từ cổ đến phần gáy, trên da thịt trắng nõn xuất hiện mấy dấu đỏ, giống như bị muỗi chích, nhưng lại không phải, hình dạng rất lạ.
"A a a a!" Khuân mặt của Sơ Nhất đỏ lên, trừng mắt nhìn anh, "Kiều An Sâm!"
Anh sờ lên mũi, chột dạ rồi nói, "Anh đi lấy áo, em rửa mặt xong rồi thay ra."
Cũng may là Điền Uyển và Kiều Phụ không hỏi cô vì sao đánh răng lại phải thay áo, buổi trưa, hai người tạm biệt bố mẹ rồi lái xe về nhà mình.
Sơ Nhất lúc này mới thoải mái hơn, cô cởi giày rồi co quắp nên trên ghế salon.
Mệt quá.
Rõ ràng đã không còn đôi mươi nữa, tại sao lại có cảm giác bản thân đang yêu sớm nhỉ.
Sơ Nhất ổn định lại tâm trí, mở điện thoại ra xem.
Phạm vi bạn bè mấy ngày nay đều náo nhiệt như trước, ngày lễ ngày tết, ra ngoài du lịch các loại, tụ tập, khoe của lần lượt xuất hiện, vô cùng bắt mắt.
Cô mở ảnh chụp của Trình Lật và bạn trai cô ấy tại biển Aegean ở Santorini ra liền bị lóa mắt bởi hình ảnh biển xanh tuyệt đẹp kia.
Cô lần lượt xem từng cái một, xem đến bức ảnh cuối cùng thì bị đả kích nặng.
Nó nằm ở sát vách đá, sau lưng là bầu trời và biển xanh vô tận, nối thành một mảng xanh thẳm, cách đó không xa là một dãy những ngôi nhà màu trắng, giống như thế giới cổ tích..
Trình Lật ngồi ở trên vai bạn trai cô ấy, gió biển khẽ thổi bay mái tóc và váy của cô ấy.
Nụ cười ngọt ngào rạng rỡ hiện trên khuân mặt của bọn họ, thậm chí còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời tháng tám.
Cô rất hâm mộ.
"A a a a Trình Lật và bạn trai cô ấy thật hạnh phúc! Bọn họ lại đi du lịch cùng nhau rồi."
Kiều An Sâm đang rót nước ở trong bếp, nghe vậy, anh đi ra ngoài, nhìn xuống điện thoại cô.
"Em cũng có thể đi mà."
Sau khi xem hình xong, anh thuận miệng nói.
Sơ Nhất: "???!!!"
Cô không dám tin vào tai mình, lập tức từ trên ghế sô pha ngồi dậy, mở to mắt nhìn anh.
"Thật...Thật sao..."
Kiều An Sâm ngẩn người trước phản ứng này của cô
"Thật."
Gương mặt Sơ Nhất tràn đầy vui vẻ, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, anh lại nói tiếp.
"Dù sao ngày nào em cũng ở trong nhà, muốn đi chơi lúc nào cũng được."
Kiều An Sâm rất tự nhiên nói tiếp.
"Không giống anh, ngày nghỉ ít như vậy, muốn ra ngoài chơi cũng khó."
Sơ Nhất: "....."
Được rồi.
Cô biết mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Sơ Nhất tắt điện thoại di động, trèo xuống ghế sô pha rồi đeo giày, cô không muốn nhìn người đàn ông trước mặt này thêm nữa.

Bình Luận (0)
Comment