Công Tố Viên Của Tôi

Chương 33

Chơi cả một ngày, đứa bé cũng đã thấm mệt, lúc về đến nhà, Lê Ngôn bắt đầu ngáp ngủ, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
Sơ Nhất để Kiều An Sâm tắm rửa cho cậu bé, sau khi tắm xong, Lê Ngôn chui ngay vào chăn, chỉ còn chừa lại đầu nhỏ, ngay sau đó, cậu bé ngoan ngoãn chúc cô ngủ ngon.
Sơ Nhất thấy cậu bé ngủ rồi mới tắt điện về phòng.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Kiều An Sâm vẫn đang tắm ở bên trong, Sơ Nhất leo lên giường chuẩn bị nằm xuống.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Kiều An Sâm đã thay đồ ngủ, tóc vẫn còn ướt sũng, da dẻ trắng trẻo ướt át, ánh mắt sach sẽ trơn bóng, giống như được ngâm trong nước.
"Đúng rồi, anh có việc muốn thương lượng với em." Anh thuận miệng nói, Sơ Nhất khoanh chân, nghiêm túc ngồi trên giường.
"Chuyện gì vậy?"
Chẳng hiểu sao, khi nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, Kiều An Sâm không thể nào nói ra được.
Anh mấp máy môi, hiếm khi có chút ngại ngùng.
"Anh thấy chúng ta nên sinh một đứa con, em thấy sao?"
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh, Sơ Nhất không dám tin nhìn anh, đôi mắt nheo lại.
Một lát sau, cô mới phản ứng kịp, hoàn toàn không tin vào tai mình.
"Kiều An Sâm" Sơ Nhất nhíu mày, gian nan nói, "Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến điều này?"
"Rất kỳ lạ sao?" Kiều An Sâm bị vẻ mặt của cô làm cho hoang mang, lông mày khẽ nhíu lại.
"Chúng ta kết hôn gần một năm rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, có con không phải rất bình thường sao?"
"Nhưng mà..." Trong đầu Sơ Nhất rất loạn, ký ức ùn ùn kéo đến, những hình ảnh từ khi bọn họ kết hôn đến nay dần dần hiện lên.
Trái tim dần trở nên trĩu nặng, sự hoang mang đè ép cô đến nỗi không thở được.
"Em thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp để có con." Cuối cùng, cô bình tĩnh kết luận một câu, sắc mặt Kiều An Sâm trầm xuống, nghiêm túc hỏi.
"Vì sao?" Anh chất vấn cô, ngoài sự bất ngờ bên ngoài, trong lòng anh còn cảm thấy vô cùng mất mát, xen lẫn với một chút gì khác lạ, điều đó khiến cho ngực của Kiều An Sâm như nghẹn lại, lục phủ ngủ tạng đều xoắn lại với nhau.
"Anh không cảm thấy tình trạng của chúng ta bây giờ rất bất ổn sao?" Sơ Nhất nghiêm túc nói, nếp nhăn giữa mi tâm Kiều An Sâm lại càng sâu.
"Chỗ nào không ổn?"
"Chỗ nào cũng không ổn." Sơ Nhất cảm thấy cảm xúc của Kiều An Sâm có vẻ bất thường, giọng nói không được bình thường cho lắm, Kiều An Sâm hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh nhìn vào mắt cô.
"Sơ Nhất, anh không hiểu tại sao em lại có suy nghĩ đó, nhưng trong mắt của anh, giữa hai ta không hề có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa sau khi kết hôn, không phải chúng ta sống rất hòa hợp hay sao?"
"Đó là do anh nghĩ thôi." Sơ Nhất mặc áo ngủ màu hồng ngồi trên giường, đôi mắt mở to, vẻ mặt và lời nói hết sức nghiêm túc.
"Giữa hai ta không hề có bất kỳ điểm chung nào, chưa từng ước hẹn, không có ý định tìm hiểu nhau, không có tiếng nói chung, không gặp gỡ bạn bè của nhau, cuộc sống của chúng ta càng không giống những cặp vợ chồng bình thường khác."
Sau khi nói xong, Sơ Nhât cố gắng chôn sâu những ký ức trước kia xuống, dường như vẫn chưa thỏa mãn, nhưng lại giống như đã được giải thoát, cô nhìn Kiều An Sâm, thẳn thừng tuyên bố.
"Bởi vậy, cuộc hôn nhân của chúng ta đang trong tình trạng báo động rồi."
Kiều An Sâm: "....."
Anh phải xác nhận mất ba phút mới phát hiện Sơ Nhất không nói giỡn.
Giờ phút này, Kiều An Sâm rất khó để diễn tả cảm xúc trong lòng, thậm chí còn cảm thấy nực cười, anh im lặng nhìn cô rất lâu.
Là anh có vấn đề hay thế giới này có vấn đề?
Kiều An Sâm tự hỏi chính bản thân mình, anh cảm thấy thế giới quan của mình bị chấn động mạnh.
"Vậy em nghĩ anh nên làm gì?" Suy nghĩ một hồi, vô số ý niệm hiện lên trong đầu, cuối cùng, khó khăn lắm Kiều An Sâm mới thốt ra được một câu.
Sơ Nhất im lặng, một lát sau mới lên tiếng, "Không phải em nghĩ gì mà anh cần phải làm gì."
Vẻ mặt của Kiều An Sâm trở nên suy sụp.
Sau khi nói xong, Sơ Nhất cũng cảm thấy mình hơi quá, nhưng giờ phút này, cô quả thật không có tâm trạng, cũng như không có kiên nhẫn tiếp tục chủ đề này.
Kể từ giây phút nói về cuộc hôn nhân của mình, Sơ Nhất cảm thấy rất mệt mỏi, kèm theo đó là một chút buồn rầu và mất mát.
Lúc này, cô không thể tiếp tục ở cùng không gian với Kiều An Sâm được nữa.
Sơ Nhất xuống giường đeo dép.
"Đêm nay em ngủ cùng Lê Ngôn."
Nói xong, không đợi Kiều An Sâm trả lời, cũng không nhìn vẻ mặt lúc này của anh, Sơ Nhất trực tiếp rời khỏi phòng, lúc sắp đóng của lại, cô khẽ nói: "Anh ngủ sớm một chút."
Căn phòng trở nên yên tĩnh, quá mức yên tĩnh, sự việc này sảy ra quá nhanh, lúc Kiều An Sâm nhận thức được sự việc cũng đã quá muộn.
Lúc này, anh bỗng thấy hoảng sợ, nghi ngờ tất cả mọi thứ vừa rồi có phải thật không.
Thế nhưng căn phòng trống rỗng cùng với chiếc giường không một bóng người kia như đang nhắc nhở anh, tất cả mọi thứ đều là thật.
Kiều An Sâm cúi đầu, đứng im tại chỗ rất lâu, gió từ sân thượng thổi vào, anh rùng mình một cái, đột nhiên tỉnh ngộ, sững sờ nhìn xung quanh một vòng nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Sơ Nhất.
Đêm nay ai cũng không ngon giấc, Sơ Nhất còn tạm, còn Kiều An Sâm thì vác gương mặt hốc hác, hai mắt thâm đen đi làm, khi đụng phải Cận Nhiên, anh lại càng hoảng sợ.
"Kiều An Sâm, cậu sao vậy?"
"Tối qua thức đến mấy giờ?"
"Tôi nói này, anh đừng liều mạng vậy chứ, chẳng lẽ trong viện phát thêm tiền thưởng cho anh sao?"
Công việc của Kiều An Sâm yêu cầu sự nghiêm túc và trách nghiệm, thậm chí còn đến mức không cần mạng sống, nói dễ nghe là vì dân phục vụ, khó nghe chính là bướng bỉnh.
Vì bản án có thể thức trắng không ngủ, sau khi kết hôn có thu liễm một chút, lúc trước quả thật khiến mấy đồng nghiệp trong viện không biết đối xử như thế nào.
Kiều An Sâm bị Cận Nhiên quấy rầy, vốn cả đêm qua không ngủ, huyệt thái dương có chút nhức, giờ phút này lại càng đau.
Anh vuốt mi tâm, không thèm để ý đến Cận Nhiên, lướt qua anh ta đi về phòng làm việc.
"Ài, gặp phải chuyện gì có thể nói với tôi, người mưu trí như Cận Nhiên tôi đây sẽ giúp cậu giải quyết mọi ưu phiền ..."
Anh ta liên tục khua môi múa mép, thích nhất là trêu chọc Kiều An Sâm, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt suy sụp này của Kiều An Sâm, không hiểu sao anh ta luôn có cảm giác mình đạt được một thành tựu gì đó.
Cận Nhiên cười hì hì, lúc tưởng rằng bản sẽ lại thu phục được Kiều An Sâm như những lần trước, ai ngờ Kiều An Sâm lại dừng bước.
Kiều An Sâm thâm thúy liếc nhìn anh ta, nụ cười trên môi Cận Nhiên lập tức đông lại, kinh ngạc nuốt nước miếng.
"Sao, anh làm sao vậy?"
....
Sáng sớm, văn phòng không có một bóng người, Kiều An Sâm đặt túi xuống, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, sau đó nhìn Cận Nhiên đang đứng trước mặt, vừa khởi động máy tính vừa lơ đãng hỏi.
"Nếu như, nếu như vợ của anh đột nhiên nói với anh, hôn nhân của hai người đang trong tình trạng báo động, điều này có ý gì?"
Cận Nhiên ngơ ngác hai giây, mở to hai mắt, khó tin nhìn anh.
"Không phải là..." Anh ta khiếp sợ nói, ngón tay run run chỉ về hướng Kiều An Sâm.
"Cái này không quan trọng." Kiều An Sâm mất kiên nhẫn cắt ngang anh ta, "Nói điểm chính."
Cận nhiên thu tay lại, nuốt nước miếng, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó mới cẩn thận nói, "Nói như vậy, nhìn ý trên mặt chữ, hình như là...."
Anh ta ngước mắt nhìn Kiều An Sâm, có chút lắp bắp, sợ hãi không dám mở miệng.
"Có lẽ cô ấy muốn ly hôn với anh."
Kiều An Sâm cầm cốc chuẩn bị rót nước, nghe vậy, cốc nước trong tay liền rơi xuống bàn.
May mà không bị vỡ.
Cận Nhiên sững sờ nhìn cốc nước, cố gắng suy nghĩ lại.
"Cậu suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói." Kiều An Sâm hoàn hồn, hung hữ cảnh cáo anh ta, Cận Nhiên vô tội kêu lên.
"Không phải chính miệng anh nói sao, anh nói cuộc hôn nhân của anh đang trong tình trạng báo động rồi hay sao? Hay là anh miêu tả kỹ cho tôi tình cảnh lúc ấy, biết đâu vợ anh đang đùa anh, cho rằng chuyện đó là một loại tình thú giữa vợ chồng thì sao?"
Tình thú?
Nếu Kiều An Sâm cho rằng vẻ mặt nghiêm túc kia của Sơ Nhất là tình thú mà nói, vậy anh hẳn là điên rồi.
Anh đen mặt không nói lời nào, Cận Nhiên thấy tình hướng không đúng lắm, lòng bàn chân giống như được bôi mỡ, lập tức cáo từ, để lại Kiều An Sâm ngồi một mình trong phòng làm việc.
Buổi tối trở về, tình hình không vẫn không hề thuyên giảm, Sơ Nhất giống như phát tiết hết những bất mãn trong khoảng thời gian này ra ngoài, không cố tỏ ra bình tĩnh như trước mà im lặng ăn cơm, một câu cũng không nói với anh.
Ngay cả Lê Ngôn cũng phát hiện ra, cậu bé buộn bức bới cơm, thở cũng không dám thở mạnh.
Sau khi Sơ Nhất phát hiện ra, sắc mặt mới dịu đi một chút, cô gắp thức ăn cho cậu bé.
"Ă từ từ thôi không nghẹn." Cô dịu dàng nói, "Buổi tối chị nướng cho em một ít bánh quy để mai em mang đi học được không?"
"Được ạ!" Lê Ngôn nuốt cơm trong miệng, vội vàng gật đầu, hai người nhìn nhau cười.
Kiều An Sâm ngồi một mình một bên, trong lòng càng thấy khó chịu.
Lúc đi ngủ, Sơ Nhất lại ôm gối sang phòng Lê Ngôn, Kiều An Sâm nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, một chữ cũng không lọt vào đầu, cuối cùng, anh vén chăn bước xuống giường, ra ngoài gõ cửa phòng bên cạnh.
"Sơ Nhất." Anh khẽ lên tiếng, bên trong có tiếng người đáp lại, giọng nói vẫn y như ngày thường, nhưng lại mất đi độ ấm.
"Có chuyện gì sao?"
"Em ra đi."
Yên tĩnh hồi lâu, tiếng xột xoạt truyền đến, tiếp theo là tiếng bước chân, Sơ Nhất mở cửa, bình tĩnh nhìn anh.
Kiều An Sâm đột nhiên không biết nói gì.
Anh im lặng một lúc, lấy hết dũng khí nói.
"Đêm nay em có về phòng ngủ không?"
Sơ Nhất mím môi thật lâu không đáp, đến khi sự thấp thỏm và lo lắng của Kiều An Sâm dần biến mất, anh mới nghe thấy cô trả lời.
"Không về."
"Tại sao?" Kiều An Sâm lập tức truy hỏi, cố gắng che giấu sự thất vọng dưới đáy mắt.
"Bởi vì chúng ta đang chiến tranh lạnh." Sơ Nhất nắm tay cầm cánh cửa, lẳng lặng nói, gương mặt không hề có cảm giác.
"Em không thể mềm lòng với anh thêm nữa."

Bình Luận (0)
Comment