Công Tố Viên Của Tôi

Chương 36

Sơ Nhất nhìn anh đúng một phút đồng hồ mới xác nhận anh đang nghiêm túc, cô ngập ngừng một lát rồi nói, "Không phải anh không được nghỉ sao?"
"Anh xin nghỉ đông, tuy là có chút khó khăn, nhưng đã được chấp thuận." Kiều An Sâm trả lời, Sơ Nhất hỏi.
" Lãnh đạo của các anh đồng ý sao?"
"Ban đầu thì không, nhưng về sau lại đồng ý."
"Vì sao?" Sơ Nhất tò mò hỏi, Kiều An Sâm do dự, sau đó thành thật đáp.
"Anh nói với đối phương, bởi vì công việc bận rộn nên cuộc hôn nhân của anh đang nguy cấp rồi."
Sơ Nhất cố gắng nhịn cười, cô mím môi, thản nhiên ồ một tiếng.
Kiều An Sâm lập tức để sát điện thoại ra trước mặt cô.
"Em nhìn xem, có chỗ nào thích đi không?"
...
Cuối cùng nghiên cứu cả buổi, Sơ Nhất vẫn chưa chọn được, cuối cùng đành lựa chọn thánh địa tuần trăng mật.
Đảo Bali.
Mùa hè ở đây rất thích hợp đi biển, ánh mặt trời rực rỡ, hàng dừa bên bãi biển đầy nắng, trong xanh bất tận, chỉ cầm nắm tay người mình yêu mến tản bộ trên đó cũng là một loại hưởng thụ.
Sơ Nhất nhìn hình ảnh, cố gắng che giấu tâm tư của mình, không kiêng nể gì mà mơ ước những chuyện mình không dám nghĩ kia.
Hai người nhanh chóng đặt vé máy bay và khách sạn, mãi cho đến ngày khởi hành, Sơ Nhất vẫn thấy không chân thực.
Bầu không khí tháng sáu ở Lam Thành hơi se lạnh, Sơ Nhất mặc áo hai dây màu xanh nhạt và quần đùi, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dài, đội mũ rơm vành rộng, đeo kính râm.
Kiều An Sâm kéo vali của hai người, anh mặc áo phông quần tây, trên chân là một đôi giày trắng cùng kiểu dáng với Sơ Nhất, nhìn rất năng động, trẻ trung.
Sau một chuyến bay dài, cuối cùng hai người đã đến Bali, khi máy bay hạ cánh, gió mang theo vị mặn của biển ùa tới, bầu trơi xanh trong, giống như tấm gương trong suốt.
Hai người thuê xe đến khách sạn, Sơ Nhất đẩy cửa ra, căn phòng có view hướng ra biển, ở giữa là một chiếc giương lớn mềm mại, thoái mái khiến người khác muốn nhào tới lăn lộn trên đó.
Sơ Nhất lập tức cởi giày, nhào lê giường lăn lộn mấy vòng.
"A....thật thoải mái!"
Chiếc áo ngắn ngủn của cô gái bị cuộn lên, lộ ra vòng eo trắng nõn thon thả, Kiều An Sâm nhìn cô gái đang vui mừng lăn lộn trên giường, đột nhiên có chút hối hận không đưa cô đi sớm hơn.
Bởi vì hình như, đây thực sự là điều khiến cô cực kỳ vui vẻ.
Sơ Nhất vui mừng xong mới tỉnh táo lại, cô lấy rép lê của bản thân trong vali ra, sau đó bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Chuyến bay dài tuy không tiêu hao nhiều thể lực nhưng lại khiến người ta kiệt quệ về tinh thần, Sơ Nhất tắm rửa xong mới cảm thấy đỡ hơn phần nào, cô quyết định đi ngủ một giấc.
Kiều An Sâm không có ý kiến gì, anh nhìn hoàng hôn ở bên ngoài, có chút chần chờ.
"Anh lấy báo thức nửa tiếng nữa, ngủ dậy chúng mình đi ăn cơm được không?"
"Nửa tiếng sao mà đủ được..."Sơ Nhất vừa chỉnh lại gối đầu vừa lẩm bẩm, "Ít nhất là một tiếng."
"Ừm." Kiều An Sâm cũng không nói thêm nữa, anh vén chăn lên rồi nằm cạnh cô.
Anh cực kỳ tự nhiên thò tay ôm Sơ Nhất nhưng bị cô né tránh, cả người Sơ Nhất núp pử trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt, cực kỳ vô tội nhìn anh.
"Sớm biết như vậy đã đặt phòng hai người rồi...." Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn chia phòng ngủ, Kiều An Sâm nghe cô phàn nàn xong thì giận dữ cười.
"Sơ Nhất, em có thấy ai đi hưởng tuần trăng mật mà còn phân giường ngủ chưa?"
"Anh thấy người nào kết hôn một năm rồi mới hưởng tuần trăng mật chưa!" Sơ Nhất cố gắng nhớ lại những tài liệu đã đọc trên mạng, hùng hồn nói.
"Hưởng tuần trăng mật, tên như ý nghĩ, là chuyến du lịch mà đôi vợ chồng mới kết hôn dành cho nhau để kỷ niệm lễ cưới của mình, coi như là sự khởi đầu cho tình yêu."
"Thật xin lỗi Kiều An Sâm, chúng ta đã vĩnh viễn bỏ lỡ tuần trăng mật này rồi."
Kiều An Sâm im lặng không nói, từ khi hai người ngả bài, Sơ Nhất giống như một chú mèo hoang, lộ ra móng vuốt sắc bén, thỉnh thoảng lại cào anh một cái khiến anh đau đớn, nhưng anh cũng chỉ còn cách nhận lấy.
Sơ Nhất trút giận xong bèn oán hận trở mình, không thèm để ý đến anh, Kiều An Sâm nhìn bóng dáng cô, đột nhiên thở dài.
Một giấc ngủ này, hai người ngủ khá ngon.
Khi tiếng chuông báo thức vang lên, Sơ Nhất càng chui sâu vào trong chăn, bịt lỗ tai lại.
Kiều An Sâm mở mắt ra, đứn dậy tắt đồng hồ báo thức, vài giây sau mới thò tay kiếm cô.
"Sơ Nhất, đừng ngủ nữa, trời tối rồi."
Không có phản ứng, thậm chí cò tránh anh xa hơn.
Kiều An Sâm gọi thêm mấy câu nữa nhưng không có kết quả, anh đỡ trán, sau đó quay sang nhìn người ngủ say không chịu dậy bên cạnh.
Một lát sau, anh vén chăn xuống giường, đi vòng qua bên kia, ôm Sơ Nhất đi vào phòng tắm.
"Anh làm gì vậy!" Sơ Nhất lập tức tỉnh lại, cô vừa đấm vừa đá, giãy giụa không ngừng trong vòng tay của anh, lúc đến trước gương trong phòng tắm, cô hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô tức giận nhìn Kiều An Sâm.
"Không thể ngủ nữa, ngủ tiếp buổi tối sẽ mất ngủ." Kiều An Sam bóp kem đánh răng và đưa ly nước cho cô.
"Mau đánh răng rửa mặt đi, chúng ta đi ăn hải sản."
Sơ Nhất không cam lòng, cô nhận lấy bàn chải đánh răng, bỏ vào miệng, chải mạnh.
Kiều An Sâm mỉm cười, trong lúc cô đang đánh răng, anh cũng tranh thủ đánh răng rửa mặt.
Lúc hai người vệ sinh cá nhân xong, mặt trời đang dần lặn xuống, trong gió đêm vừa mát lại vừa xen lẫn cái nóng, cách khách sạn không xa có một bãi biển, lúc này có rất nhiều người đang tản bộ.
Ánh mặt trời vàng cam đến chóng mặt, sóng biển từng đợt từng đợt vỗ vào bãi cát, phát ra những tiếng xì xào, hàng dừa cao đổ bóng, nhà hàng bên cạnh đã lên đèn.
Kiều An Sâm đã đặt chỗ trước, hai người lập tức đi qua.
Bầu không khí trong nhà hàng rất tốt, âm nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn màu cam, bên ngoài cửa sổ chính là biển rộng bao la, một bên gió biển thôi, một bên lột vỏ cua.
Sơ Nhất cảm thấy giờ phút này Kiều An Sâm thuận mắt hơn rất nhiều.
Ăn cua xon, trước mặt có một đĩa tôm lớn, Sơ Nhât đang chuẩn bị vươn tay lấy, Kiều An Sâm đột nhiên bửng tỉnh, anh lập tức bỏ đồ ăn xuống rồi ngăn cô lại.
"Để anh."
"? ? ?" Sơ Nhất mờ mịt không hiểu liền thấy Kiều An Sâm bắt đầu lột vỏ tôm, động tác cứng nhắc, vất vả lắm mới lột được vỏ tôm, tiếp theo thả vào đĩa của cô, sau đó lại tiếp tục bóc con thứ hai.
Sơ Nhất im lặng không nói.
"Anh làm gì thế? Tự mình ăn là được rồi, em có tay." Cô trợn mắt nhìn Kiều An Sâm, sau đó đeo bao tay lột vỏ tôm, động tác rất thuần thục.
So với Kiều An Sâm tay chân vụng về thì đơn giản hơn nhiều.
Kiều An Sâm: "...."
Tại sao những chuyện này lại không áp dụng được với Sơ Nhất.
Anh có chút bi thương.
Hai người ăn xong liền đi dạo quanh bờ biển đẻ tiêu cơm, Sơ Nhất đi trước, thỉnh thoảng khom lưng nhặt vỏ sò trên cát, thật xấu xí, cô tiếc nuối vứt đi.
Kiều An Sâm đi sau, nhìn thoáng qua động tác của cô, bắt đầu chú ý xung quanh.
Hai người không có mục đích đi về phía trước, đến một chỗ vắng người, Sơ Nhất cởi giày bước xuống biển, sóng biển hôn vào mu bàn chân cô, vừa ngứa vừa lạnh, giống như một kiểu hôn môi khác.
Cô cúi đầu nhìn, nhịn không được cười ra tiếng.
Cách đó không xa, Kiều An Sâm bước chậm tới, hình như trong tay đang nắm thứ gì đó, anh đến gần Sơ Nhất, khẽ gọi một tiếng.
"Sơ Nhất."
"Sao vậy?" Cô ngửa mặt lên, dưới ánh đèn mờ ảo, khuân mặt anh trở nên yên tĩnh, cười dịu dàng nhìn cô.
"Anh tìm được cái này." Anh xòe tay ra, trong tay anh có một vỏ sò.
Một màu trắng tinh, hình cây quạt, hoa văn rất đẹp.
Hoàn toàn khác xa so với những vỏ sò xấu xí kia.
Sơ Nhất yên lặng nhìn một lúc, chợt ngước mắt, khẽ hỏi, "Anh tìm ở đâu vậy?"
"Ở phía trước." Kiều An Sâm ngượng ngùng nắm tóc, cười dịu dàng, sau đó giơ tay về phía cô.
"Cho em."
"Cái này ngoài kia bán đầy, cần gì phải tự mình đi tìm...." Sơ Nhất rũ mắt lẩm bẩm, ngoan ngoan lấy vỏ sò trog tay anh, vỏ sò thô ráp khiến tay cô hơi khó chịu.
"Anh vừa tìm được nó." Kiều An Sâm vô tình nói, sau đó đánh giá xung quanh một vòng.
"Hình như phía trước là chợ đêm, đi dạo một chút không?"
Đèn được ở chợ đêm sáng trưng, khác xa so với khung cảnh yên tĩnh vừa rồi, người đến người đi tấp nập, hai bên đường phố nhỏ hẹp, bày bán đủ loại đồ thủ công.
Sơ Nhất thấy được vô số vỏ sò với nhiều hình dáng và màu sắc khác nhau, có những cái còn được tạo hình tinh xảo và độc đáo.
Kiều An Sâm khẽ a một tiếng, có chút cảm khác, "Chỗ này bán thật nhiều vỏ sò."
Anh nhìn Sơ Nhất, thở dài nói, " Còn đẹp hơn cái anh vừa tìm được rất nhiều."
Sơ Nhất im lặng nắm chặt vỏ sò trong tay, không hề đụng đến những vỏ sò khác.
Trong chợ có rất nhiều đồ ăn, toàn những món cô chưa thấy bao giờ, luộc, chiên, nướng đều có đủ, buổi tối Sơ Nhất ăn rất nhiều, hiện giờ vẫn còn no, vì vậy cô chỉ mua một ly rượu trái cây.
Chỗ đó có rất nhiều người đừng xếp hàng, mọi người nói quả không sai, khi đi du lịch, quả nhiên thấy được rất nhiều người xếp hàng chờ mua.
Sơ Nhất mặc kệ nhiều người, cô cũng mua một phần.
Rượu trái cây có vị ngọt thanh, hơi chua chua, có vị của kiwi và mơ, cảm giác không thể diễn tả được.
Nhưng uống rất ngon, Sơ Nhất uống hết một nửa, Kiều An Sâm cũng có chút lo lắng.
"Rượu này có cồn không vậy?"
"Không có." Sơ Nhất lắc đầu, "Em không thấy có tí cồn nào cả."
Cô còn diễn tả bằng ngón tay cho anh, ngón trỏ và ngón cái tạo thành một khoảng cách nhỏ xíu.
Kiều An Sâm cảm thấy sai sai, anh cầm ly rượu trái cây trong tay cô.
"Để anh thử."
Sơ Nhất ngoan ngõan đưa cho anh, dù sao cô cũng không uống nổi nữa.
Kiều An Sâm uống hai ngụm, phát hiện ra mùi vị rất ngon, hai người đi quay về khác sạn, gió đêm thổi, ngắm nhìn đường phố sôi động, khi tới sảnh khách sạn, Kiều An Sâm đã uống hết ly rượu kia.
Đi được khoảng mười phút, Sơ Nhất cảm thấy mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, tay chân nhũn ra, lúc vào thang máy, cô phải vịn vào Kiều An Sâm mới có thể đứng vững.
"Tại sao lại mệt mỏi như vậy chứ, xem ra đã lâu không có vận động rồi, không nê không nên, mấy ngày nữa về, em phải đi tập gym mới được..."
Kiều An Sâm nhìn gương mặt say xỉn của cô, có chút nghi ngờ cô say rượu.
Vào trong phòng, Sơ Nhất chỉ muốn lao lên giường, Kiều An Sâm giữ chặt cô, kéo cô vào phòng tắm.
"Tắm xong rồi ngủ." Anh mở vòi hoa sen, vươn tay định cởi quần áo cô, Sơ Nhất giãy giụa, nắm chặt lấy quần áo của mình.
"Anh làm gì thế?"
"Lưu manh!"
"Được rồi được rồi, anh không đụng vào em, tự em tắm được chưa?" Kiều An Sâm giơ hai tay lên đầu hàng, Sơ Nhất trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó mới từ từ buông tay.
"Đi ra ngoài!" Cô quát, Kiều An Sâm cảm thấy, lúc này Sơ Nhất không giống say rượu, ngược lại còn ghê gớm hơn người khác.
Anh tự giác đi ra ngoài, sau đó thay cô đóng cửa, lúc đi vẫn không quên dặn dò một câu.
"Em tắm đi, có việc gì thì gọi anh."
Kiều An Sâm kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, anh rất sợ cô ngủ quên bên trong, cũng may, không lâu sau, Sơ Nhất bọc khăn tắm đi ra.
Cô vừa giữ khăn tắm vừa nói với anh.
"Sao anh không lấy đồ ngủ cho em hả?"
Kiều An Sâm: "...Anh xin lỗi."
"Được rồi." Cô đến vali của mình lấy váy ngủ ra, sau đó cởi khăn tắm.
Kiều An Sâm: "!"
Anh lập tức quay người, đỡ trán.
"Sơ Nhất." Kiều An Sâm nhẫn nại gọi, cố gắng điều chỉnh giọng nói.
"Anh vẫn còn ở đây."
"Ừ." Chỉ nghe cô dứt khoát ừ một tiếng, tiếp theo là tiếng bước chân, Kiều An Sâm vừa quay đầu đã thấy cô thay xong váy ngủ, sau đó nhanh nhẹn chui vào trong chăn, ánh mắt vô tội nhìn anh.
"Em muốn đi ngủ."
Kiều An Sâm: "...."
Anh cũng không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng tìm áo ngủ rồi đi tắm, lúc bước ra, hình như Sơ Nhất đã ngủ rồi.
Kiều An Sâm đứng bên giường nhìn cô, một lúc sau mới rồi tắt đèn, sau đó chìm vào giấc ngủ cùng cô.
Nửa đêm, Kiều An Sâm bị đánh thức, bên tai có tiếng kêu khó chịu, là tiếng của Sơ Nhất.
Anh mở mắt.
"Kiều An Sâm, em khát nước..." Anh bật đèn, Sơ Nhất không mở mắt, khuân mặt vùi ở trong gối, cố gắng đẩy anh, bàn chân dưới chăn không ngừng đạp vào anh, khiến anh hơi đau một chút.
"Anh đi rót nước cho em." Kiều An Sâm nói, giọng nói khàn khàn, vẫn còn ngái ngủ.
Anh vén chăn xuống giường, đột nhiên phát hiện ra, khách sạn chỉ có nước đóng chai, anh vặn nắp đưa cho Sơ Nhất, cô uống hai ngụm to, lập tức thay đổi sắc mặt.
"Lạnh..." Cô nức nở.
"Khó uống quá."
"Anh đi đun nước, chờ anh một lát." Kiều An Sâm lập tức thu tay lại, tìm ấm đun nước rồi cắm điện.
Sơ Nhất không nhúc nhích, một lúc lâu, cô đột nhiên bừng tỉnh, đáng thương gọi anh.
"Kiều An Sâm...."
"Sao vậy?" Kiều An Sâm đang đứng đợi nước sôi, cơn buồn ngủ dần biến mất.
"Em muốn uống nước mật ong cơ." Sơ Nhất đáng thương nhìn anh, dường như khôi phục vài phần lý trí.
"Em thấy chóng mặt, chắc buổi tối uống rượu say."
"Anh đi mua thuốc cho em nhé?" Kiều An Sâm thăm dò hỏi, Sơ Nhất lắc đầu.
"Không muốn, em muốn uống thứ gì đó ngọt ngọt."
Kiều An Sâm xoa mặt, kiên nhẫn trả lời, "Được, em ở đây chờ anh một lúc, anh quay lại nhanh thôi."
Trên đường trở về khác sạn, hình như anh thấy bên cạnh khác sạn có một cửa hàng tiện lợi mở cửa hai tư tiếng, Kiều An Sâm nhanh chóng thay quần áo, cầm lấy thẻ phòng và ví tiền đi ra ngoài.
Nửa đêm canh ba, cuối cùng Kiều An Sâm cũng tìm được một hủ mật ong nằm tận trong góc, anh thanh toán, sau đó chạy nhanh về khác sạn, cũng may, Sơ Nhất vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, hình như đã ngủ rồi.
Nước đun sôi, để nguội một lúc, Kiều An Sâm bỏ mật ong vào ly, khi thấy nhiệt độ thích hợp rồi, anh nếm thử độ ngọt một rồi mới đưa cho Sơ Nhất.
Cô mơ màng ngẩng đầu, cầm lấy tay anh uống nước, kết quả chưa uống được hai ngụm, cô liền đẩy anh ra, ánh mắt khép lại như muốn ngủ.
"Em uống xong rồi...."
Nhìn cái người đang yên tĩnh ngủ trong chăn kia, Kiều An Sâm yên lặng, cuối cùng đành uống hết ly nước mật ong.
Lúc nằm lên giường, anh không thấy buồn ngủ nữa, Kiều An Sâm kéo Sơ Nhất vèo trong ngực, với tay tắt đèn, vừa sờ đến công tắc thì người lại tỉnh.
Sơ Nhất đột nhiên ngẩng mặt lên, mở to mắt nhìn anh, dưới ánh đèn ngủ màu cam, ánh mắt cô vô cùng sạch sẽ, giống ngọc lưu ly.
Kiều An Sâm nhìn vào mắt cô, có chút lo sợ, tự hỏi có phải động tác của anh quá lớn nên đánh thức cô không, lúc này anh không biết đối mặt với Sơ Nhất như nào, đột nhiên, cô ngửa đầu hôn anh.
Bờ môi mềm mại đụng phải môi anh, ngọt ngọt, Kiều An Sâm vừa chạm vào đầu cô, Sơ Nhất liền rời đi, đôi mắt to tròn kia vẫn nhìn anh không chớp.
"Kiều An Sâm, anh thật tốt."

Bình Luận (0)
Comment