Công Tử Điên Khùng

Chương 162

Đột nhiên, nàng nghĩ tới Lâm Vân là người có đầu óc không bình thường, nếu hắn lại bỏ mình ở đây. thì mình nên làm sao bây giờ? Nàng vội vàng nịnh nọt hắn nói:

- Cảm ơn anh, anh rể.

Nghe Hàn Vũ Đình lần nữa gọi mình là anh rể. Lâm Vân lại căng thẳng trong lòng. Vội vàng để Hàn Vũ Đình xuống mặt đất. Nhưng tay còn chưa thả lòng. Hàn Vũ Đình lại ngã xuống. Lâm Vân kinh hai, tranh thủ thời gian vịn lấy nàng trước khi nàng ngã xuống rồi nói:

- Em bị làm sao vậy?

- Anh rể em. cả người em như nhũn ra. không còn chút sức lực nào. nên làm sao bây giờ?

Hàn Vũ Đình cuối cùng mới biết thân thê của mình đã nghiệm trọng, không nhịn được rơi nước mắt.

- Không nên vội, để anh suy nghĩ biện pháp.

Lâm Vân ôm Hàn Vũ Đình, trong lòng cũng có chút sốt ruột. Không biết nên làm gì với Hàn Vũ Đình bây giờ? Nhưng nàng ấy đã gọi mình một tiếng anh rể. mình cũng không thể nhẫn tâm đưa nàng ấy trở về bệnh viện rồi mặc cho số phận a.

Hắn không tin. trên địa cầu này có độc dược hắn không giải được, người khác có thể giải được.

Hàn Vũ Đình nhìn sắc mặt biến ảo của Lâm Vân, trong lòng rất bồn chồn. Tuy không biết cơ thế mình bị làm sao. nhưng có vẻ như là rất nghiêm trọng. Mà cái tay Lâm Vân này sao lại ở đây? Chẳng lẽ hắn cũng đi thám hiềm? Đầu óc của hắn đã bình thường trở lại chưa? Còn có. lúc mình gọi hắn là anh rê. trong mắt của hắn lóe ra vẻ vui mưng và thương cảm không thể che giấu.

- Làm sao em lại xuất hiện ở trong này?

Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình đã không thế đi lại. đành phải ôm nàng hỏi.

- Em với lớp tới nơi này du lịch. Ngày đó. bọn em thuê một chiếc ca nồ ở Manaus, rồi đi ngắm cảnh trên sông Amazon, về sau xảy ra ngoài ý muốn, trong sông bỗng xuất hiện một con quái vật khổng lồ. Không nhìn thấy rõ nó là con gì. nhưng nó có thể lật đồ thuyền, hình như còn ăn thịt người...Mấy bạn học của em không biết thế nào rồi...Em thì bị hất lên bờ. về sau thì do sợ hãi mà chạy vào trong rừng. Ở trong rừng đã vài ngày rồi...

Hàn Vũ Đình kể lại tạo ngộ của mình, vẻ mặt vẫn mang theo sự sợ hãi. Đến hiện tại nàng còn chưa tin mình có thể sống sót. Lâm Vân không nói gì, mấy cô cậu sinh viên này thật ăn no rỗi việc, dám tới nơi này thám hiếm. Tuy nhiên, mình cũng đã nhìn qua một vài tư liệu của sông Amazon, nhưng không thấy nói có cái gì khủng bố như Hàn Vũ Đình miêu tả a? Nếu có con vật như vậy. vì sao hôm nay mới thấy xuất hiện?

- Anh rể, ngày hôm qua lúc em nhìn thấy anh, em tưởng mình đã chết. Lúc đó em thực sự muốn nhìn thấy thân nhân của mình trước khi chết. Tuy anh không tính là thân nhân của em. nhưng anh coi như là anh rế...

Hàn Vũ Đình nói tới đây. đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nghĩ tới. những lời này mình không cần phải nói ra cho hắn.

- A, đúng rồi. Lâm...Anh rể. vì sao anh lại tới nơi này?

Hàn Vũ Đình chợt nhớ tới vì sao Lâm Vân lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ cũng giống như mình? Nhưng nhìn hắn đeo một cái balo lớn như vậy. không giống như là đi du lịch a.

- Chuyện này về sau hẵng nói. chúng ta ăn cái gì trước đi.

Lâm Vân nói xong, đi tới một tảng đá bằng phẳng. lấy một cái chăn trong ba lô trải lên tảng đá. rồi đặt Hàn Vũ Đình lên cái chăn.

- Em ngồi đây trước đi, anh đi nấu chút thức ăn.

Lâm Vân nói xong, lấy một ra một cái nồi inox, lại tìm vài viên đá tạo thành một cái bếp đơn giản. Đun sôi một nồi nước, lại lấy một gói mì tôm bỏ vào đó. Rất nhanh mùi mì tôm đã tràn ngập bốn phía. Đã vài ngày rồi Hàn Vũ Đình còn chưa ăn thứ gì ra hồn. chỉ toàn là rau quả dại. Mặc dù biết trong suối có cá. nhưng nàng cũng không dám bắt. Cho dù bắt được, nàng cũng không dám ăn.

Lúc này ngưởi thấy mùi mì tôm thơm phưng phức, nước bọt đã đầy miệng. Lâm Vân nhìn thấy Hàn Vũ Đình một bộ không chờ được, biết là nàng rất đói bụng. Lâm Vân lấy một cái bát. đồ mì tôm vào trong đó rồi đưa cho Hàn Vũ Đình. Chính hắn cũng có chút đói bụng, cũng muốn ăn một chút.

Thấy Lâm Vân đưa bát mì tồm tới. Hàn Vũ Đình muốn đỡ lấy. Nhưng thực sự là cả người không còn khí lực, bàn tay cũng không nhấc lên được. Thử mấy lần chỉ có thể nhấc lên một nửa. Nước mắt của nàng lập tức rơi xuống. Thật không ngờ. tình huống của mình lại nghiêm trọng như vậy. Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Đình khóc, đành phải cầm một cái khăn tay, giúp nàng lau nước mắt.

- Đừng lo lắng, chất độc trong người em không nguy hiểm gì đâu. rất nhanh là sẽ khỏi. Để anh bón giúp em vậy.

Do quá đói lấn át cả sự sợ hãi. dưới sự trợ giúp của Lâm Vân. Hàn Vũ Đình từng ngụm từng ngụm ăn. Chẳng mấy chốc là hết bát mì. Nhưng nàng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.

- Em đã đói vài ngày rồi, chỉ nên ăn thế thôi, ngày mai anh sẽ nấu thêm cho em một bát.

Lâm Vân ăn nốt số mì còn lại. rồi lại tiếp túc ôm Hàn Vũ Đình đi về phía trước. Nếu lương tâm không cho phép hắn vứt bỏ Hàn Vũ Đình lại, vây thì đành phải Ồm nàng theo. Cùng lắm là ăn chút khổ mà thôi. Có lẽ. đợi tới khi mình tăng lên

Tinh Hồn hậu kỳ là có thể bức chất độc ra khỏi người nàng.

Lâm Vân vừa đi vừa nghĩ cách giải bỏ chất độc cho Hàn Vũ Đình. Hàn Vũ Tích nằm trong ngực của hắn, run lên, Lâm Vân cả kinh, vội vàng hỏi

- Em làm sao vậy?

- Em. em. em...

Hàn Vũ Đình ấp úng mãi không nói hết được một câu.

- Em rốt cuộc muốn nói gì?

Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình ấp a ấp úng như vậy. thực sự không biết nên làm thế nào. Có chỗ nào không thoải mái thì cử nói thăng. Hắn đang chuẩn bị vận chuyển lực lượng Tinh Vân kiểm tra cơ thể nàng một chút, thì Hàn Vũ Đình nói:

- Em muốn đi vệ sinh...

Nói xong câu đó. Hàn Vũ Đình chỉ cảm giác mặt minh đỏ như quả cà chua.

Lâm Vân thờ phào một cái. Đi vệ sinh thì đi vệ sinh, có gì mà khó nói. Cũng không phải tôi giúp cô, cô cần gì phải...Ách. không đúng, chả lẽ cô nàng muốn mình hỗ trợ cô ấy đi vệ sinh? Lâm Vân cảm thấy khó khăn. Dù sao nàng ta cũng không phải Hàn Vũ Tích, là em gái của cô ấy. Cho nên giúp nàng ta làm chuyện ấy cũng không thuận tiện.

Tuy nhiên. Hàn Vũ Đình nằm trong ngực càng ngày càng run, Lâm Vân không dám chậm trề. Vội vàng để Hàn Vũ Đình một bên.rồi cời quần của nàng xuống. Mặt của Hàn Vũ Đình đã cúi gằm xuống ngực. Trong lòng thẹn thùng thật muốn tìm cái lồ để chui vào. Cũng may Lâm Vân chỉ cởi quần của nàng xuống, rồi đỡ nàng tới một thân cây nói

- Chỗ này được rồi. để anh tránh đi...

Nhìn bóng lưng của Lâm Vân rời đi vẻ đỏ ửng trên mặt của Hàn Vũ Đình mới giảm bớt. Nhưng nước mắt lại ngăn không được.

Lâm Vân đi không xa. chỉ là đứng ở bên cạnh chờ. Một thanh âm tích tích vang lên. Lâm Vân không có suy nghĩ gì khác, dù sao trong mắt hắn. Hàn Vũ Đình chỉ là một cô bé mà thôi. Tuy nàng đã hơn hai mươi tuổi. nhưng trong nhận thức của Lâm Vân. nàng vẫn như trẻ con vậy

- Xong rồi.

Nếu không phải Lâm Vân thính tai. thì không nghe được câu đó.

Lâm Vân đi tới. muốn mặc quần cho nàng. Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt lo lắng của Hàn Vũ Đình, Lâm Vân đột nhiên nghĩ tới, chả lẽ phải lau giúp nàng? Nhưng Lâm Vân thực sự không muốn làm những chuyện như vậy. Đành giả bộ như không thấy, tiếp tục giúp nàng mặc quần.

- Anh...Có giấy không? Giúp em...

Hàn Vũ Đình rốt cuộc không nhịn được hỏi. Lúc trước nàng trồng thấy Lâm Vân có giấy, hỏi câu đó. ý tử cũng quá rõ ràng. Hàn Vũ Đình đã nghĩ thông suốt, tuy đầu óc của hắn không tốt, nhưng dù sao cũng là anh rể của mình. Mình chắc là phải như vậy một thời gian, xấu hố lâu dài không bằng dứt khoát lúc này.

Lâm Vân nhìn vẻ ửng đỏ trên mặt Hàn Vũ Đình, liền đoán được suy nghĩ của nàng. Nghĩ thầm, cô em của Hàn Vũ Tích này cũng không dễ dàng a. Cho nên hắn vẫn lấy một tờ giấy, giúp nàng lau. Trong lòng lại nghĩ, không ngờ mình lại giúp một nữ nhân không phải nữ nhân của mình làm chuyện này. thật sự không biết nói gì cho phải. Hắn âm thầm quyết định, phải nhanh chóng tu luyện tới Tinh Hồn hậu kỳ. ép chất độc trong người của Hàn Vũ Đình ra. Dù không đi được, cũng phải cho nàng ta khôi phục chút khí lực.

Sau khi mặc quần tử tế cho Hàn Vũ Đình xong thì thái độ của nàng đã khôi phục bình thương. Lâm Vân cũng không nói gì thêm, tiếp tục Ồm Hàn Vũ Đình đi theo tuyến đường của giáo sư Trâu Tiền đã vẽ.
Bình Luận (0)
Comment