Công Tử Đừng Chạy Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!

Chương 34


Như chúng ta đã biết, tâm pháp là nền tảng của võ thuật, nếu không có tâm pháp thì không thể tu luyện nội lực, võ công tinh xảo nhất cũng trở nên vô dụng.

“Ừm!” Tiết Quan Hà ghé sát vào tai ông ta, “Cha, tối hôm qua con luyện cả đêm, cảm giác sắp chạm ngưỡng rồi, qua một thời gian nữa chắc có thể luyện được nội công.

”"Nhanh như vậy!"“Con cảm thấy là chưởng quầy cố ý dựa vào căn cơ của con, chọn lựa cuốn tâm pháp thích hợp, cho nên con mới luyện nhanh như vậy”.

Tiết Bình Sơn mừng rỡ:"Quan Hà, Tiết gia chúng ta lần này gặp được may mắn rồi.

Lục chưởng quầy thực sự là hiệp khách hiền lành hào phóng nhất mà cha từng gặp.

Về sau con nhất định phải tận tâm tận lực!""Cha, cha yên tâm, con biết rồi.

"Hai cha con hàn huyên thêm vài câu, Tiết Bình Sơn cảm thấy hài lòng mà từ biệt rời đi.


Những ngày sau đó, khách điếm trở lại vẻ bình lặng như xưa.

Có thêm một người, tiểu nhị phân công càng rõ ràng hơn.

Trương Bá phụ trách việc thu mua và xử lý việc vặt vãnh trong khách điếm, Chu Nguyệt phụ trách quét dọn khách điếm, Tiết Quan Hà gánh vác trách nhiệm mỗi ngày cung cấp ba bữa ăn.

“Tiết ca, sáng nay ăn gì vậy?” Chu Nguyệt mang theo một xô nước đổ vào trong lu nước.

Tiết Quan Hà cao hứng bừng bừng nói: "Cháo thịt nạc, bánh rán hành, một ít dưa chua, thế nào?""Vâng, vâng!"Mấy ngày hôm trước ăn qua bánh rán hành thử một lần, Chu Nguyệt vẫn còn nhớ mãi không quên.

Cậu nhận thấy được Tiết Quan Hà khác thường, cười hỏi: "Tối hôm qua anh tu luyện được nội công sao?"Nhắc tới cái này, Tiết Quan Hà liền vui mừng.

Hắn bĩu môi gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã lĩnh hội được tâm pháp tầng thứ nhất, chính thức trở thành Vũ Đồ, chỉ cần tiếp tục tu luyện, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trở thành đại hiệp!""Thế chưởng pháp luyện như thế nào rồi?"Tiết Quan Hà xấu hổ cười: "Vẫn đang trong quá trình lĩnh hội, nhưng tôi cảm thấy mình có thể không thích hợp với chưởng pháp cho lắm.

"Chu Nguyệt: "! "Có đôi khi cậu rất hâm mộ Tiết ca, lại có nhiều lựa chọn như vậy.

Nếu chưởng pháp không thích hợp, thì đổi sang võ công khác.

Phòng trên lầu ba.

Lục Kiến Vi ngồi trước gương trang điểm, không quên cò kè mặc cả với hệ thống.

"Tiểu Khách, thuốc không thể rẻ hơn một chút được hả?"Hệ thống: "Không thể.

"Lục Kiến Vi than thở: "Lại tiếp tục như vậy, rất nhanh tôi sẽ sớm biến thành kẻ nghèo nàn mất thôi.


"Lần trước Tiết gia đưa đến lễ bái sư và tiền học phí, tất cả đều đổi lấy làm tài sản riêng, ước chừng mười ngàn lượng bạc.

Lục Kiến Vi không chút do dự, bỏ ra 5000 lượng mua cuốn "Xuân Thu Dược Kinh", lại bỏ ra 1500 lượng mua Quyển Sương Đao.

Lúc sau mua xong còn dư hơn ba ngàn lượng, cô còn tưởng rằng mình sẽ giàu có một đoạn thời gian thật lâu.

Tuyệt đối không nghĩ tới, "Xuân Thu Dược Kinh" này lại là con thú nuốt vàng.

Tên gọi là "Dược Kinh", nhưng thực chất nó bao gồm y thuật, dược thuật và độc thuật.

Muốn học y thuật phải bắt đầu bằng việc thông thạo kinh mạch và huyệt đạo của cơ thể, yêu cầu phải mua mô hình cơ thể, thực sự rất thuận tiện, giá bán một nghìn lượng cô cũng chấp nhận.

Nói đến dược thuật và độc thuật, nếu muốn thông thạo nắm giữ hàng ngàn hàng vạn dược liệu và độc dược, nhất định phải mua "Dược Tài Đại Toàn" và "Độc Vật Đại Toàn", tổng cộng 1000 lượng.

Bởi vì “Xuân Thu Dược Kinh” là cuốn sách y học cực kỳ uyên thâm, chỉ ghi lại các phương pháp chữa bệnh tương ứng với các triệu chứng, chỉ dạy làm như thế nào để chế thuốc và chế độc, còn lại không có một từ nào là lãng phí.

Về phần người học có xem hiểu hay không, hay có thể nhận biết được dược liệu và độc dược hay không, nó mặc kệ.


Tương đương với việc cô không biết một cộng một bằng hai, lại mua một cuốn sách toán học cao cấp.

Bị lừa… bị lừa rồi.

.

!Cái gì cũng không làm, lại tốn hai nghìn lượng.

Lúc Kiến Vi giẫm phải hố, rất có thể đoán được tương lai của mình, vội vàng đến cột thuốc để kiểm tra thuốc, quả nhiên giá cả cao đến nực cười.

Càng làm người ta tức giận hơn là, hệ thống nói thuốc bên ngoài chất lượng không cao bằng hệ thống, cùng một số tiền chỉ có thể mua thuốc kém chất lượng hơn hệ thống.

.

Bình Luận (0)
Comment