Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang

Chương 97



Đi ra vội vàng cũng chưa kịp thay y phục thường, vì thế y phục như cũ, tóc đơn giản búi cao vô luận thấy thế nào đều như là một nữ nhân mềm mại.

Thái Sinh vừa đi vừa nghĩ, cũng không cẩn thận đụng vào người đang đi đến.

“Thực xin lỗi a cô nương……” Thái Sinh ngẩng đầu, đón nhận một đôi con ngươi quyến rũ, cổ áo hoa lệ mở rộng lộ ra nửa bả vai trắng noãn, nhìn thấy tình cảnh này Thái Sinh xấu hổ đến vội quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào.

“Ha ha, cái gì cô nương, ngươi nhìn cẩn thận .” Người trước mặt cúi đầu cười, tuy rằng thanh âm quyến rũ động lòng người, nhưng nghe qua quả thật không phải nữ nhân,Thái Sinh lúc này mới ngẩng đầu nhìn, người này tuy rằng quyến rũ nhưng cũng đủ bản sắc nam nhi, hơn nữa nhìn có chút quen mặt.

“Thực xin lỗi, ta nhất thời không thấy rõ, mạo phạm .” Thái Sinh vội vàng cúi đầu giải thích lại làm người nọ cười lớn. Thái Sinh bị cười đến có chút khó hiểu, lúc này mới ý thức được,thật ra không phải hắn đụng vào người này mà là người này tự mình đi tới chắn ngang hắn .

“Ngươi là Thái Sinh sao.” Người nọ hai tay hoàn ngực đứng ở trước mặt Thái Sinh, giọng nói tuyệt đối không phải Nghi Vấn mà là khẳng định nói.

“Đúng, ta là Thái Sinh, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Thái Sinh cảm thấy được người trước mắt có chút quen mặt,nhưng nhìn thế nào cũng không nhớ đã gặp qua ở đâu.

Còn nửa hắn hiện tại chính là một thân nữ nhân, ngay cả lão hàng xóm láng giềng đều cho rằng hắn là Thái Liên, mà người này chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là Thái Sinh?

“Ha ha, không phải ta tìm ngươi mà là thiếu gia ta tìm ngươi, chẳng biết có thể dừng một chút nói chuyện không?” Người cười yếu ớt một chút, mặt tràn đầy mong đợi nhìn Thái Sinh, đợi hắn trả lời chắc chắn.

“Thiếu gia nhà các ngươi là ai?” Ngoài Bạch Tấn Vân chính là Đường Hiền Nhạc kia, chẳng lẽ là Đường Hiền Nhạc phái tới?

“Thiếu gia nhà ta tuy rằng không tính là người quen nhưng cũng là quen biết cũ .” Người kia dường như đã sớm dự đoán được Thái Sinh sẽ không dễ dàng đi, cho nên rất có kiên nhẫn nói,“ Thiếu gia nhà ta nghe nói ngươi bị đuổi ra Bạch phủ rất là khổ sở, cho nên muốn trợ giúp ngươi trở về Bạch gia.”

“Cái này kỳ quái nha, ta bị đuổi ra bất quá là chuyện mới xảy ra, thiếu gia nhà ngươi tại sao có thể biết đến?” Thái Sinh hơi nhíu mày nhìn người nọ, tâm sinh nghi hoặc, đừng nói hắn bị Bạch gia đuổi ra, nói đến chuyện người biết hắn và Bạch Tấn Vân cũng rất ít, cho nên vị thiếu gia kia nhất định không có ý tốt.

“Thái Sinh cảm ơn ý tốt của thiếu gia nhà ngươi, về phần Thái Sinh có thể quay về Bạch phủ hay không đó là việc riêng của Thái Sinh, sẽ không quấy rầy đến thiếu gia nhà ngươi , Thái Sinh xin cáo từ .” Mặc y phục nữ nhân đối phương lại biết hắn là thân nam nhi,chắp tay cũng không phải gật đầu không phải,hắn đơn giản gật đầu cất bước đi qua người nam tử kia, đi nhanh về phía trước.

“Thật sự không chịu ngoan ngoãn đi theo ta sao?” Ngữ khí của nam tử kia có chút chán nản, thật giống như hắn có mười phần nắm chắc làm cho Thái Sinh đi chung với hắn, nhưng không có giống như kế hoạch.

Nam tử vừa dứt lời Thái Sinh đột nhiên cảm thấy được cổ bị người ta đánh thật mạnh,sau đó hắn liền ngất đi.

Thái Sinh ngã ngữa ra sau, hợp thời bị một nam tử quyến rũ tiếp được, sau đó hướng một cái ngỏ tắt vẫy tay, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy lại đây, nam tử ôm Thái Sinh lên xe ngựa.

Xa phu huy động roi, xe ngựa dần dần biến mất tại trên đường lớn.

Khi Thái Sinh tỉnh lại đầu tiên là cảm giác cổ và đầu hắn truyền đến một trận đau nhức,sau đó phát hiện bản thân nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Vừa mới cô gắng ngồi dậy, liền nghe thấy một thanh âm hàm chứa trêu chọc:“Ngươi tỉnh rồi sao?”

Thái Sinh theo giọng nói quay đầu lại, chỉ thấy nam tử đáng ngất hắn đang quyến rũ ngồi ở trong ngực một nam tử khác, cẩn thận phân biệt một lúc Thái Sinh mới kinh hô gọi của hắn:“Ngươi, ngươi là Chu Hằng Quân?”

“Ha ha, tiểu nhân, ngươi cuối cùng ngươi còn nhớ rõ ta.” Chu Hằng Quân cười tà mị, tay nâng mặt người trong ngực lên liền cúi đầu hôn môi nam tử kia, theo sau thấp giọng nói:“Bảo bối, làm tốt lắm.”

Thấy một màn như vậy, Thái Sinh rốt cục nhớ tới khuôn mặt này đã gặp qua ở đâu , nam tử này rõ ràng chính là nam sủng của Chu Hằng Quân.

“Ngươi bắt ta tới nơi này làm cái gì? Dùng ta uy hiếp đại thiếu gia sao? Ta khuyên ngươi đừng vọng tưởng , đại thiếu gia không phải là loại người muốn như thế nào thì được như thế ấy.” Thái Sinh cau mày, một đôi con ngươi hẹp dài hung hăng trừng mắt Chu Hằng Quân,tay chống đỡ giường khó khăn đứng dậy, lại phát hiện chính mình một chút khí lực cũng không có.

“Ha ha, tiểu nhân, ta khuyên ngươi đừng uổng phí khí lực , tiểu nam sủng của ta hạ dược cho ngươi, trong vòng hai ngày cả người ngươi đều vô lực, nếu muốn tốt thì ngoan ngoãn nằm trở lại đi.” Chu Hằng Quân tươi cười cùng Đường Hiền Nhạc tà mị rất khác nhau,nhưng trong sáng lại mang theo một tia tà ác bất cần đời.

Thái Sinh chỉ cảm thấy cả người không có lực, lúc sau hai cánh tay siết chặt cạnh giường, miễn cưỡng để cho chính mình ngồi xuống, chẳng qua là một động tác đơn giản lại làm cho hắn đổ mồ hôi, thở hồng hộc .

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Thái Sinh nhìn Chu Hằng Quân, hắn biết người này đối với đại thiếu gia có tạp niệm, hơn nữa từng khinh bạc qua thiếu gia, sau, đại thiếu gia bởi vì xử lý chuyện Đường Hiền Nhạc cho nên không có để ý tới hắn, chẳng lẽ hắn còn không hết hy vọng sao?

“Ha ha, tiểu nhân, ngươi thông minh như vậy tại sao có thể không biết ta nghĩ chính là cái gì?” Chu Hằng Quân cười nhìn vào Thái Sinh, chẳng qua những lời này làm cho nam sủng trong ngực hắn có chút bất mãn.

Đúng lúc này,cánh cửa phòng bị đẩy ra, lúc một bóng người xuất hiện ở cửa Thái Sinh nhíu nhíu mày,hắn chỉ cảm thấy đau đầu muốn chết, người nam nhân này không phải là ai khác chính là Đường Hiền Nhạc.

“A, Chu huynh, ngươi làm việc thật đúng là nghiêm túc.” Hai mắt của Đường Hiền Nhạc sáng quắc nhìn chằm chằm Thái Sinh mặt thoáng trắng bệch, một cái bước xa vọt tới đưa tay vuốt ve mặt hắn.

Thái Sinh theo bản năng né sang một bên tránh thoát tay của Đường Hiền Nhạc.

“Ngươi thật sự là đê tiện.” Tránh thoát khỏi tay của Đường Hiền Nhạc,Thái Sinh thoáng ngẩng đầu, liếc mắt giận giữ trừng sang Đường Hiền Nhạc, hung hăng mắng.

“Ừm, đúng, ta thừa nhận vì đạt được ngươi, thủ đoạn đê tiện thế nào đều có thể dùng.” Nhìn Thái Sinh càng ngày mềm mại , Đường Hiền Nhạc còn có một loại cảm giác vô cùng hưng phấn.

Lần này hai tay hắn nâng mặt Thái Sinh lên để cho hắn không chỗ nào trốn,nụ cười tà ác lộ ở bên khóe miệng,Đường Hiền Nhạc cúi đầu liền muốn hôn lên đôi môi hắn đã hy vọng rất lâu.

Thái Sinh yếu ớt như thế, hắn giãy dụa như thế nào đối với hắn mà nói cũng không ảnh hưởng gì.

“Buông…… Buông ra……” Thái Sinh đẩy thân thể đang dán tới, lại phát hiện cánh tay chính mình một chút khí lực đều không có.

Đúng lúc này chỉ nghe “roẹt” một tiếng, một hạt đậu phộng phóng lên mu bàn tay của Đường Hiền Nhạc đúng lúc ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.

“Ngươi có ý gì nha?” Đường Hiền Nhạc buông Thái Sinh ra, nâng người lên nhìn Chu Hằng Quân ôm nam sủng ngồi ở một bên uống trà ăn.

“Không có ý gì”

“A, ngươi yên tâm, tên tiểu tử Bạch Tấn Vân kia nghe Thái Sinh nói ở trong tay ta, không thể không tin .” Đường Hiền Nhạc nói xong quay đầu nhìn lại về phía Thái Sinh, phát hiện Thái Sinh đang dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn hắn, hắn chính là thích hắn như vậy, nhu nhược như vậy trong xương lại rất quật cường.

“Bất quá ta cần một tín vật trên người hắn, nếu không tên tiểu tử Bạch Tấn Vân kia sẽ không tin tưởng .” Đường Hiền Nhạc nói xong lại đem ánh mắt hướng sang Thái Sinh, ở trên người hắn không ngừng nhìn quét qua.

“Ai, ta cảnh cáo ngươi, đừng vọng tưởng làm trò cỡi y phục của hắn nha.” Chu Hằng Quân mĩm cười nói,lấy một hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng.

“A, ta chỉ cần cây trâm này là được rồi.” Nói xong Đường Hiền Nhạc đưa tay lấy cây trâm cài trên đầu Thái Sinh xuống.

“Trả lại đây……” Thái Sinh muốn đưa tay cướp về, lại bởi vì thân thể vô lực cho nên ngã xuống,Đường Hiền Nhạc hợp thời đưa tay đem thân thể nhỏ nhắn ngã kia ôm vào trong ngực, sau đó cúi đầu ở hắn bên tai hắn nói nhõ:“Chờ ngươi theo ta , ta sẽ cái tốt hơn tặng cho ngươi.”

“Ngươi câm miệng! Ngươi là tên đê tiện tiểu nhân!” Thái Sinh giãy dụa thoát khỏi ôm ấp của Đường Hiền Nhạc, mà lần này Đường Hiền Nhạc cũng không có miễn cưỡng hắn cái gì, chẳng qua nhìn hắn cười cười lấy cây trâm xoay người rời đi.Lúc ra khỏi cửa, ghé mắt nhìn sang Chu Hằng Quân đang thảnh thơi uống trà:“Chờ tin tức tốt của ta.”

Chu Hằng Quân nâng chung trà lên, lấy trà thay rượu kính Đường Hiền Nhạc, sau đó ngửa đầu uống cạn chén trà.

“Các ngươi sớm có có mưu kế?” Thái Sinh tựa vào đầu giường,thấy Đường Hiền Nhạc đẩy cửa đi ra ngoài, thấp giọng hỏi han.

“Cũng không xem như mưa kế nha, chẳng qua là mọi người mục đích giống nhau, chẳng qua trong kế hoạch này còn có thêm tỷ tỷ ngươi_Thái Liên.” Nói xong Chu Hằng Quân liếc mắt sang Thái Sinh một cái, chỉ thấy vẻ mặt Thái Sinh ngẩn ngơ, theo sau như là nghĩ thông suốt cái gì cúi đầu không thèm nói.

Chu Hằng Quân vỗ vỗ nam sủng ngồi ở trên người, nam sủng lắc lắc thân mình từ trên đùi hắn đứng lên, đứng ở một bên.

Chu Hằng Quân đứng dậy đi đến bên giường,vươn tay thô bạo nắm lấy cằm Thái Sinh, nâng cao lên để cho hắn có thể nhìn thẳng mình,“Ngươi đến tột cùng là tốt ở đâu? Lại làm cho Tấn Vân mê ngươi như thế? Ngay cả tên Đường Hiền Nhạc kia cũng vì ngươi cam nguyện mạo hiểm!”

Thái Sinh thả lỏng mi mắt không nhìn tới hắn.

“Ha ha, bất quá chúng ta không có thời gian nhìn chằm chằm ngươi, vì phòng ngừa ngươi bỏ trốn cũng chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút.” Chu Hằng Quân vừa nói xong, nam sủng liền cầm dây thừng lại đây, hai người hợp trói Thái Sinh lại.

“Các ngươi là đồ đê tiện! Buông! Buông……”

Chu Hằng Quân mang theo nam sủng đi ra khỏi phòng, khóa cửa phòng lại mặc cho Thái Sinh kêu to như thế nào, hắn cũng không có để ý tới.
Bình Luận (0)
Comment