Đồng tử Phạm Vô Cữu kịch liệt thu nhỏ lại, mãi không nhúc nhích mà nhìn Tiến Bảo, tựa hồ chưa tiêu hóa được ý trong lời cô ấy nói.
“Cô là nói Tiểu Tiểu có khả năng là Mạnh Bà? Cô xác định chứ?”
Tiến Bảo gấp tới nháy mắt: “Anh nhỏ tiếng chút, sợ người khác hổng nghe thấy phải không?”
Cách ngoài 7-8m, Huyền Phinh đang tán gẫu với Tiểu Tiểu câm nín quay đầu liếc mắt nhìn Tiến Bảo một cái, mở một con mắt nhắm một con mắt ra ám chỉ là xong rồi, này đây khen ngược, đều tương đương với trực tiếp nói đáp án cho Phạm Vô Cữu, đây không phải là ít đi rất nhiều lạc thú sao.
Tiến Bảo đã nhận ra tầm mắt nóng rực của Huyền Phinh, chột dạ đến sắp vùi đầu xuống dưới bàn rồi, nhưng vừa cúi đầu thấy bộ dáng ngây ngốc còn chưa phục hồi tinh thần lại của Phạm Vô Cữu, thì tức tới tát một phát lên vai ảnh: “Anh hai à, lời của tui anh nghe có hiểu chưa hả?”
“Nghe hiểu được, chỉ là……” Phạm Vô Cữu nuốt nước miếng, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ: “Tôi thật không ngờ là Tiểu Tiểu.”
Tiến Bảo trợn trừng mắt, đưa tay chọt hai cái lên ngực anh ấy: “Trước đó Huyền tỷ đã đề điểm anh thế nào hả, anh quên rồi à? Bảo anh vào lúc phát hiện mình thích một người thì hãy thuận theo ý nghĩ của mình, anh dám nói anh không thích cô chủ nhỏ?”
Phạm Vô Cữu xấu hổ mà nhìn nhìn Tiến Bảo: “Nói thật, tôi vừa mới phát hiện mình có chút cảm giác khác thường với cô chủ nhỏ xong, còn chưa có làm rõ ràng là chuyện gì xảy ra đâu.”
“Cái này không phải được rồi à!” Tiến Bảo kề sát lại một chút, hạ giọng nói: “Anh với Mạnh Bà là linh hồn hấp dẫn nhau, chỉ cần anh buông gông xiềng trong lòng ra, thuận theo chủ tâm thì tốt rồi.”
Phạm Vô Cữu: “Câu này có chút quen tai.”
“Thì vừa nãy đạo diễn của mấy anh nói đó.” Tiến Bảo trợn trắng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đạo diễn mấy anh đều nhìn ra anh với Tiểu Tiểu dần dần sinh tình đó, sao hai người mấy anh một người so với một người càng trì độn vậy? Cái này chính là tiểu hồng nương bên người Nguyệt Lão hổng xuống đó, bằng không cổ tức chết.”
Phạm Vô Cữu nhìn Lý Tiểu Tiểu cách đó mấy mét, lúc này cô chẳng biết đang tán gẫu cái gì với Huyền Phinh, thần thái phấn khởi, cười tươi như hoa.
Tiến Bảo nhìn nội liễm ôn nhu nơi mặt mày Phạm Vô Cữu, thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, hai người rốt cuộc có một người thông suốt được, vụ này rốt cuộc không phải tử cục. Có điều tiếp theo đây anh cố lên, nhớ lời Huyền tỷ nói không? Chừng nào Tiểu Tiểu yêu phải anh, thì cổ mới có thể khôi phục trí nhớ của Mạnh Bà.”
Phạm Vô Cữu trầm mặc một lát: “Tôi biết rồi, cám ơn cô nhiều.”
“Ài, làm một người đại diện dễ dàng sao? Tui còn lo lắng hơn cả cô chủ!” Tiến Bảo lau mồ hôi trên trán, lo lắng dặn dò: “Anh nhưng là đi nắm chặt thời gian theo đuổi nha, nếu Tiểu Tiểu bởi vì quan hệ kỳ quái với anh mà đẩy đi phim tui ký cho cổ, tui phải đi chỗ Nguyệt Lão để cắt đứt tơ hồng của hai người, anh có tin không?”
Lúc này Phạm Vô Cữu mới hiểu được vì sao Tiến Bảo lại đột nhiên hảo tâm mà nói chuyện Tiểu Tiểu chính là Mạnh Bà như vậy, không ngờ là vì sợ trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng a!
****
Huyền Phinh tới đoàn phim, không chỉ có ba người Chu Hạc Minh, Trương Thiên Hải và Thành Ninh cầu bùa kích động vạn phần, mà ngay cả các diễn viên khác cùng nhân viên công tác của đoàn phim cũng đều hân hoan nhảy nhót, ào ào lấy di động ra chụp ảnh quay video.
Huyền Phinh tuy chỉ diễn một bộ điện ảnh «Cuộc chiến thượng cổ», nhưng lại bằng bộ phim này mà chen người lên nữ ngôi sao tuyến 1, gương mặt đại diện cho các nhãn hàng lớn, gameshow siêu hot, lời mời diễn điện ảnh rồi phim truyền hình của đạo diễn nổi tiếng bay tới như hoa tuyết vậy, thông cáo nhiều tới một ngày hận không thể hai mươi mấy tiếng đều đang làm việc. Huyền Phinh có thể đáp ứng tự tay khắc bùa hộ mệnh cho bọn họ rồi còn tự mình tới đây, đối với ba người Chu Hạc Minh mà nói thì thật rất kinh hỉ.
Tuy nói rất ngoài ý muốn vì Huyền Phinh thế mà là 1 đại sư huyền học, nhưng mà diện mạo Huyền Phinh quá mức tuyệt mỹ, khí chất lại tương đối đại khí, lại thêm Cửu Thiên Huyền Nữ mà cô biểu diễn đã trở thành nhân vật làm phần đông khán giả tán thưởng, nên hình như cô biết huyền học chả phải chuyện gì đáng giá kinh ngạc, dù sao trong lòng rất nhiều fan, Huyền Phinh thật sự chính là tiên nữ hạ phàm từ trên trời.
Chu Hạc Minh mời Huyền Phinh và Tiến Bảo đến chỗ chuyên gia trang điểm, lại bảo một nhân viên công tác đi mua cà phê, điểm tâm.
Huyền Phinh cười khanh khách: “Không cần phiền toái, vừa khéo hôm nay tôi có rảnh, nên thuận tiện đến thăm hai người bạn nhỏ nhà tôi.”
Lý Tiểu Tiểu trước lúc biết thân phận chân thật của Huyền Phinh đã chính là fan sắt cùng mê muội hạng nhất của Huyền Phinh rồi, sau khi biết thân phận chân thật của Huyền Phinh thì càng đặt cô ở vị trí thần đàn trong lòng mình. Giờ nhận ra chính mình trong lúc lơ đãng thế mà động tâm với Phạm Vô Cữu, trong lòng Lý Tiểu Tiểu vừa là xấu hổ, vừa là buồn bực, còn có chút khổ sở cùng đau lòng, thấy Huyền Phinh thì giống như là đứa nhỏ bị ấm ức thấy mẹ vậy, hận không thể ôm cánh tay Huyền Phinh không buông tay, cho dù cái gì cũng không thể nói mà cứ ôm như vậy thì trong lòng cũng sẽ dễ chịu một ít.
Huyền Phinh biết tâm tư của Lý Tiểu Tiểu, ôn nhu sờ sờ đầu cô, cứ tùy ý cô treo trên người mình như vậy, nhìn mà Thành Ninh hâm mộ tới hận không thể biến chính mình thành tóc của Lý Tiểu Tiểu, như vậy là có thể dán ở trên người nữ thần.
Chỗ chuyên gia trang điểm ghế dựa, sofa đều có, Huyền Phinh với Tiến Bảo là khách, tự nhiên là ngồi trên sofa, Lý Tiểu Tiểu là vật trang sức hình người của Huyền Phinh, cũng chen tới bên cạnh Huyền Phinh, Phạm Vô Cữu ngồi ở ghế dựa đối diện, ánh mắt không tự giác mà dừng trên mặt Lý Tiểu Tiểu, chỉ thấy cô giống một con mèo con yêu làm nũng gắt gao mà dính trên cánh tay Huyền Phinh, miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo một tia buồn bực không giấu được.
Trên mặt Phạm Vô Cữu không khỏi lộ ra ý cười ôn nhu, có thể thật là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, trước đó anh thế mà không phát hiện Tiểu Tiểu và Mạnh Bà có nhiều chỗ tương tự như vậy.
Lý Tiểu Tiểu xoay đến xoay đi trên cánh tay Huyền Phinh, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu một cái thì vừa vặn nhìn thấy Phạm Vô Cữu đang hai mắt mỉm cười nhìn mình. Lý Tiểu Tiểu nháy mắt liền đỏ mặt, trong lòng dâng lên một tia không được tự nhiên, cô theo bản năng thả cánh tay Huyền Phinh ra ngồi thẳng dậy, cơ mà nghĩ lại thì vì sao mình lại phải để ý cái nhìn của Phạm Vô Cữu về mình, lúc này lại ngã trở về, thuận tiện hung hăng mà trừng mắt nhìn Phạm Vô Cữu một cái.
Nhìn bộ dáng như con mèo con giơ vuốt phô trương thanh thế của Lý Tiểu Tiểu, ý cười trên mặt Phạm Vô Cữu càng sâu, trong ánh mắt cũng nhiều vài phần cưng chiều.
Lý Tiểu Tiểu bị Phạm Vô Cữu nhìn mà trong lòng sợ hãi, trước kia ông anh này là người không cười không nói nhất cả công ty, có đôi khi còn nghiêm túc hơn cả Nhị Lang thần. Nhưng hôm nay cái vị Hắc Vô Thường lấy mặt lạnh mà xưng này chả biết phạm phải cái tật xấu gì, cứ nhìn cô cười hoài. Nếu là dĩ vãng, cô căn bản sẽ không để ý mấy cái đó, còn có thể chế nhạo Phạm Vô Cữu vài câu, mà cô lúc này còn chưa xử lý tốt cảm giác của mình, Phạm Vô Cữu cười với cô, cô cứ luôn có một loại cảm giác ngũ vị tạp trần.
Nếu Phạm Vô Cữu không có Mạnh Bà, cô thích sẽ thoải mái đi theo đuổi. Nhưng Phạm Vô Cữu đã có người yêu kiếp trước kiếp này, cái duy nhất cô có thể làm chính là kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Nghĩ vậy, Lý Tiểu Tiểu ngồi dậy gọi Tiến Bảo đang nói lời khách sáo với đạo diễn ở bên cạnh một tiếng: “Có phải về sau tôi còn có mấy cảnh diễn tình cảm hay không? Đẩy đi dùm tôi, sang năm tôi muốn xử lý nghiệp vụ của công ty cho tốt, không tính quay phim.”
Tiến Bảo vừa nghe liền giơ chân: “Cô chủ nhỏ của tôi, hợp đồng đều ký xong xuôi, giờ cô nói không quay thì chúng ta phải bồi tiền vi phạm hợp đồng nhiều cỡ nào cô biết không? Tiến Bảo tôi, khi nào đã từng làm ăn bồi tiền?!!!”
Lý Tiểu Tiểu bị Tiến Bảo rống đến xém chút rụt đầu vào trong cổ, nhạ nhạ nói: “Tui tự mình ra tiền không được sao?”
“Không được!” Tiến Bảo hừ lạnh một tiếng: “Cô dám bồi tiền ra ngoài coi, tui cho cô đời này không bao giờ kiếm được tiền nữa.”
Khóe miệng Lý Tiểu Tiểu sụp xuống, người khác nói lời này thì cô khinh thường dòm lại một cái, thế giới lớn như vậy, chỗ nào không kiếm được tiền nha. Nhưng mà lời này từ miệng Tiến Bảo nói ra nên cô cũng không dám cứng rắn chọi lại, Tiến Bảo là ai nào? Đó là đồng tử dưới tay thần tài, tục xưng tiểu Thần Tài, cổ nói làm cho Lý Tiểu Tiểu kiếm không được tiền, Lý Tiểu Tiểu chắc chắn một phân tiền cũng hổng kiếm được, chính là cái loại đi công trường kiến trúc dời gạch cũng có thể đập phải chân bồi tiền thuốc men ngược lại kia.
Ở chung với Tiến Bảo lâu như vậy, Lý Tiểu Tiểu biết rõ tính cách Tiến Bảo, vị này si mê với kiếm tiền, chỉ có vào không ra, không biết còn tưởng là hậu đại Tì Hưu đó.
Vụ trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng này chạm tới điểm mấu chốt của Tiến Bảo, Lý Tiểu Tiểu quyết định đánh bài tình cảm: “Mấy kịch bản được ký kết kia đều là phim tình yêu hợp tác với Phạm Vô Cữu, hai bọn tôi cứ diễn tình lữ hoài chắc chắn có không ít khán giả đem hai bọn tôi tạo thành CP, tôi là người cô đơn thì chả sao cả, nhưng mà không quá thích hợp với Phạm Vô Cữu.”
Tuy đạo diễn với biên kịch bọn họ đều từng gặp quỷ, nhưng Lý Tiểu Tiểu không muốn tiết lộ thân phận quỷ sai của Phạm Vô Cữu, bởi vậy nói rất mịt mờ, dù sao người của công ty giải trí Tiên Phàm vừa nghe đều sẽ rõ ý của cô.
Tiến Bảo ha ha một tiếng: “Cô yên tâm, tôi cảm thấy Phạm Vô Cữu sẽ không để ý. Phạm Vô Cữu, anh nói thế nào?”
“Đúng!” Phạm Vô Cữu cười tủm tỉm mà nhìn Lý Tiểu Tiểu, trong ánh mắt thế mà còn mang theo vài phần cưng chiều: “Anh một chút cũng không để ý diễn tình lữ với em*, càng không để ý tạo CP với em.”
*: Các bạn cũng biết là tiếng trung cũng khá giống tiếng anh ở chỗ cách xưng hô không chia anh em chú bác mà nhỉ (trừ vụ tiếng trung thì có kính ngữ), lúc này anh Cữu đã biết chị Tiểu là người yêu mình rồi mà, nên sẽ chuyển cách xưng hô cho anh, nhưng chị Tiểu sẽ vẫn thấy bình thường vì… cách xưng hô mà chỉ nghe được là y chang, mình chuyển riêng cho anh là vì thể hiện cái tình cảm của anh cho hợp lý với tình hình nha. Chừng nào chị nhớ lại hết thì cách xưng hô sẽ đổi hoàn toàn cho hai người, đổi từ từ cho nó giảm xóc =]]Lý Tiểu Tiểu nháy mắt liền nổi da gà khắp cả người, anh ơi anh đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn em được không? Em sợ em chịu không nổi!
Chu Hạc Minh không biết cong cong vòng vòng giữa Phạm Vô Cữu và Lý Tiểu Tiểu, có điều làm người đứng xem, ông cảm thấy cái đôi trẻ tuổi này thật ra lại rất thích hợp, cũng đều có cảm giác với nhau, chỉ là không có chọc rách lớp cửa sổ giấy giữa nhau kia nên có chút ngại ngùng thôi. Nhất là con gái, da mặt phải càng mỏng chút.
Chu Hạc Minh cười ha ha nói: “Chuyện như cảm tình đây thì thuận theo tự nhiên là được rồi, không có gì mà ngại.”
Lý Tiểu Tiểu cảm thấy trước mặt nhiều người như vậy thì mình nói không rõ được, nên quyết định dời đề tài thật nhanh: “Mấy ông có còn muốn bùa hộ mệnh nữa hay không?”
“Muốn muốn muốn!” Nói tới bùa hộ mệnh liền nghĩ tới chuyện gặp quỷ, Chu Hạc Minh thật là một phen nước mắt chua xót á: “Huyền tiểu thư, nghe bùa hộ mệnh Tiểu Tiểu đeo là cô tự tay làm, thật sự đã cứu tôi một mạng ớ. Từ sau khi tôi nhận bộ phim này liền thấy quỷ không ít, bộ thứ nhất gặp quỷ tốt xấu là số lượng ít, còn là oan hồn tới xin giúp đỡ, không có ý hại người; nhưng mà bộ thứ hai thì khen ngược, trực tiếp tới một con quỷ điên cầm dao bổ dưa hấu trong tay, thiệt sự là muốn mạng! Cô nói tôi đeo bùa hộ mệnh rồi có thể bỏ cái vận xấu gặp quỷ này đi không?”
Huyền Phinh nhìn giữa trán ông ấy nói: “Ông gần nhất quả thật rất không hay ho, ấn đường biến thành màu đen nha.”
Chu Hạc Minh bất an mà sờ sờ trán mình, lời này Lý Tiểu Tiểu và Phạm Vô Cữu cũng từng nói, ấn đường ông rốt cuộc là đen cỡ nào nha, mới có thể một sóng lại một sóng gặp quỷ như vậy?
“Vậy có cách nào cải thiện không?” Chu Hạc Minh có chút muốn khóc: “Tuy mỗi lần Phạm Vô Cữu cùng Lý Tiểu Tiểu đều rất kịp thời mà qua cứu tôi, nhưng cứ gặp quỷ hoài như này cũng quá dọa người, tôi sống lớn như vậy mà còn chưa từng chịu kích thích lớn như vậy đâu.”
“Tôi cũng thấy rất kích thích.” Trương Thiên Hải ấm ấm ức ức hỏi: “Huyền tiểu thư, lần này tôi gặp quỷ có phải chính là bởi vì đạo diễn không hay ho, nên bọn tôi cõng nồi theo hay không.”
“Cái đó đổ lại cũng không phải.” Huyền Phinh liếc nhìn Trương Thiên Hải một cái: “Trong nhà ông gần nhất có thỉnh một pho tượng phật?”
Trương Thiên Hải cẩn thận nhớ lại một chút: “Hình như là có chuyện như vậy, đợt trước bọn tôi đi một chỗ vùng núi chơi, ven đường nhìn thấy một ông bác bày một cái quán nhỏ bán đồ cũ nhà mình, bên trong có một cái pho tượng phật nhỏ làm bằng gỗ, thủ công mười phần tinh xảo, ra giá cũng không đắt, tôi liền tiện tay mua về bày trong nhà làm tác phẩm nghệ thuật.”
Huyền Phinh gật gật đầu: “Phật gỗ kia không phải lai lịch đứng đắn, may mà ông tiếp xúc ít cho nên chỉ dính một ít vận xấu, nếu mà lâu ngày, mạng của ông đều đáp vào đó.”
Mặt Trương Thiên Hải đều tái rồi: “Không phải chứ? Chẳng lẽ tôi tiện tay liền mua một món tà vật về?”
Lý Tiểu Tiểu nghe vậy thì tò mò: “Tà phật kia là cái dạng gì?”
Trương Thiên Hải móc di động trong túi ra, mở giao diện camera ra, điều chỉnh camera một chút, dừng ống kính đến hình ảnh phật gỗ cho hai người họ xem.
Lý Tiểu Tiểu dò đầu qua nhìn thoáng qua, nháy mắt nổi hết da gà lên: “Cái thứ đồ chơi này nhìn vào liền không thoải mái.”
Phạm Vô Cữu: “Lộ ra một cỗ tà khí.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lúc này muốn khóc là Trương Thiên Hải: “Tôi về ném được chứ?”
“Không cần phiền toái như vậy!” Huyền Phinh tùy tay chạm một cái trên trán Trương Thiên Hải, liền nghe trong camera truyền đến một tiếng nổ, Trương Thiên Hải theo bản năng nhìn một cái, chỉ thấy phật gỗ bị nổ cho nát bét, một cỗ sương đen chui ra từ bên trong, không đợi trốn ra khỏi phòng đã tiêu tan.
“Cái này sẽ không lấy thêm tiền.” Huyền Phinh cười cười với Trương Thiên Hải: “Xem như phúc lợi tặng cho ông vì khắc bùa hộ mệnh.”
Trương Thiên Hải kích động đến lệ rơi đầy mặt, mấy triệu mà mình đặt miếng bùa hộ mệnh này rất đáng giá.
Thành Ninh, fan sắt của Huyền Phinh, ở bên nhìn mà đỏ mắt, ổng nâng mặt mình ngượng ngùng hỏi: “Nữ thần, cô xem nhà của tôi có thứ gì dọa người không? Thật ra thì có hay không chẳng sao cả, chủ yếu là tôi cũng muốn bị cô chỉ trán!”
Huyền Phinh: “……………”
Ha ha, ông liền rất dọa người đó!