Mễ Mị cầm bút lên vẽ, cô ngồi trên bàn nghiêm túc vẽ tranh, ánh mắt rất tập trung và tràn ngập sức sống, khóe môi khẽ nhếch lên, thi thoảng lại truyền ra tiếng cười.
Một lúc sau, cô để cọ vẽ xuống bàn, bóng lưng đang tập trung ngồi vẽ đột nhiên nhổm dậy, vui vẻ nhìn bức tranh vừa được hoàn thành.
"Được rồi ~ "
Mễ Mị tay chống cằm, tập trung ngắm nhìn bức tranh, đôi mắt của cô khẽ lóe lên sự vui vẻ.
Cô đã vẽ ra một nhân vật chibi dễ thương, đang mặc bộ vest đen chân đi giày da, hai cặp chân ngắn tũn và hơi mập, bên cạnh là bàn tay nhỏ như búp sen đang cầm thìa, một tay khác đang cầm bánh pudding.
Khuôn mặt phúng phính không cảm xúc, ở phía trên đầu còn xuất hiện chữ tượng hình.
Hóa ra, Mễ Mị không phải đang vẽ truyện tranh, cô đang vẽ nhân vật chibi.
Mễ Mị khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nhân vật chibi trong hình, cô liền không nhịn được cười.
Bộ dạng Kinh Hoằng Hiên nhất quyết không chịu cho cô ăn bánh pudding nhìn cũng ngốc như vậy.
Và đã được cô tái hiện rất sinh động trong bức tranh này.
Nhìn thấy bàn tay đang cầm bánh pudding, Mễ Mị ngồi suy nghĩ một lúc, cô vẽ thêm hai bàn tay nhỏ cố gắng cướp bánh pudding kia...
Mễ Mị rất thích bức tranh này, động tác vẽ tranh của cô rất mềm mại và trơn tru, chỉ mất tầm năm phút là cô hoàn thành xong bức tranh này, thậm chí cô không thèm dùng đến tẩy.
Cô cầm bức tranh lên ngắm, cảm thấy rất hài lòng, cô vội vàng mở máy lên, tiếp tục ngồi chỉnh sửa bức tranh.
Buổi tối, lúc Tần Dĩnh đến bệnh viện, thấy Mễ Mị đang ngồi vẽ tranh.
Tần Dĩnh tò mò muốn nhìn thử, Mễ Mị ngay lập tức giơ tay lên nhất quyết không để cho bà ấy xem.
"Mẹ, đây là công việc của con, chuyện bí mật trong kinh doanh, mẹ không được nhìn trộm!" Mễ Mị ôm chặt lấy màn hình máy tính, cô bĩu môi nói.
Tần Dĩnh nhìn thấy cô như vậy, liền dừng lại, vội xua tay nói "Được rồi ~ mẹ không nhìn nữa, con cứ tiếp tục công việc đi." Khi nhìn vào ảnh ngược trong mắt của cô, bà ấy liền đoán được cô đang làm gì.
Nhưng bà ấy không muốn vạch trần tâm tư của con gái.
Mễ Mị bật cười, cô chu môi lên nhìn Tần Dĩnh, bây giờ cả hai đã trở nên thân thiết hơn.
Cô ngày càng quý mến và kính trọng Tần Dĩnh, từ thâm tâm cô đã thực sự coi bà ấy là mẹ mình.
Thấy bà ấy đã đi khuất, cô mới chịu thả tay xuống.
Chỉ còn vài bước nữa thôi...!Bức tranh đã hoàn thiện! Mễ Mị lưu bức tranh vào máy tính.
Cô ngay lập tức gửi bức tranh vào trong điện thoại mình.
Cô vội vàng mở nick wechat của người kia ra, vòng tròn quay tầm khoảng hai lần, và cô gửi tranh thành công!
[ Mễ Mị: Cho em hỏi, em có thể vẽ anh được không ~ ]
——
"Đinh" tiếng chuông báo có tin nhắn mới vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong xe.
Kinh Hoằng Hiên đang ngồi ở ghế sau, vừa định nằm chợp mắt một lúc, nghe thấy tiếng động anh liền mở mắt, lôi điện thoại từ trong túi áo ra.
Bữa tiệc tối nay kéo dài đến tận mười giờ mới kết thúc, anh chào tạm biệt Quách Kỳ Chấn.
Vì hồi nãy uống rượu, anh không thể lái xe về.
Nên đã gọi điện nhờ tài xế đến đón.
Hiện tại anh đang trên đường về căn hộ chung cư.
Anh mở ra, thì phát hiện Mễ Mị vừa gửi tin nhắn cho anh.
Đầu tiên là một bức tranh, ở chính giữa có một nhân vật chibi vẻ mặt lạnh lùng, tay đang cầm miếng bánh pudding.
Bên cạnh còn có một nhân vật chibi mặc váy, mái tóc dài màu nâu, đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm miếng bánh pudding, còn đang cố đưa tay lên để với miếng bánh.
Nhìn bức tranh sống động như vậy, anh lập tức hiểu ra ngay.
Kinh Hoằng Hiên nhường mày, tỏ vẻ thích thú, đây không phải bức tranh tái hiện khung cảnh bữa ăn chiều nay của bọn họ sao.
Giờ anh mới biết, khả năng vẽ tranh của Mễ Mị rất tốt.
[ Mễ Mị: Cho em hỏi, em có thể vẽ anh được không ~ ]
[ Kinh Hoằng Hiên: Em vẽ rất khá.
]
[ Mễ Mị: Hi hi hi, bật cười khúc khích jpg.
]
[ Mễ Mị: Đột nhiên lại nảy ra ý tưởng này, đáng yêu không anh! ]
[ Kinh Hoằng Hiên: Rất đẹp, và rất cuốn hút.
]
Kinh Hoằng Hiên mở bức ảnh ra nhìn, anh cẩn thận xem từng chi tiết một, ánh đèn mờ ảo từ màn hình chiếu lên khuôn mặt của anh, để lộ ra nụ cười hạnh phúc.
——
Mễ Mị nằm trên giường, cô đang vui vẻ nhắn tin với Kinh Hoằng Hiên.
"Ủa?"
Đột nhiên, Mễ Mị há hốc mồm lên nhìn, đôi mắt dần mở to ra.
Cô phát hiện hình đại diện trong khung chat đã được thay đổi, cô mở ra xem, thì phát hiện Kinh Hoằng Hiên đã cắt nhân vật chibi nam ra và dùng nó làm hình đại diện!
[ Mễ Mị: Sếp à, yêu cầu ngài gửi tiền bản quyền cho tôi.
]
Kết quả là cô không nhận được tin nhắn của anh, mà thay vào đó là thông báo của ngân hàng.
[ Kinh Hoằng Hiên đã chuyển tiền cho bạn: 100.
000 NDT ] Có phải anh nhiều tiền quá nên sinh ra nông nổi không?
Mễ Mị chưa kịp phản ứng, Kinh Hoằng Hiên đã ngay lập tức gọi điện thoại đến.
"Đã hoàn thành xong việc mua bản quyền, bây giờ anh được phép sử dụng độc quyền hình ảnh này." Tiếng cười trầm ấm của Kinh Hoằng Hiên từ trong điện thoại truyền ra.
Mễ Mị đưa tay ra khẽ xoa mũi, giả bộ miễn cưỡng đồng ý: "Được, đây là lần đầu tiên hai người chúng ta hợp tác với nhau, nên em đành chịu thiệt vậy." Vừa dứt lời, cô liền không nhịn được cười.
"Cảm ơn tiểu công chúa đã tha thứ cho sai lầm của thần." Kinh Hoằng Hiên tích cực phối hợp với trò đùa nhạt nhẽo của cô, sau đó anh còn bổ sung thêm: "Vì lợi ích chung, tôi yêu cầu công chúa phải phối hợp cùng tôi.
Em mau thay ảnh đại diện khác đi."
"Nếu đây là lời đề nghị của kim chủ ba ba, tôi chắc chắn sẽ làm theo~ "
——
Từng tia nắng ấm áp chiếu lên người của cô, Mễ Mị mở mắt ra, cô cảm thấy có hơi chói mắt nên vội đưa tay lên che chắn.
"Mẹ...!Con muốn ăn món cháo đậu đỏ..."
Cô mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng, lẩm bẩm nói.
Vô tình nhìn thấy chiếc máy thở ở gần giường bệnh, Mễ Mị ngay lập tức sững người lại.
Cô ngồi ngây ra đó một lúc sau, sau đó cô vùi mặt vào gối, cọ má xuống, cô muốn nhét tất cả nỗi buồn và sự mất mát vào trong lớp chăn dày.
Mễ Mị đột nhiên không muốn ngồi dậy, cô muốn bản thân mình bình tĩnh lại để không bị nhầm lẫn nữa.
Tối hôm qua sau khi trò chuyện cùng Kinh Hoằng Hiên, không biết cô đã ngủ say từ lúc nào.
Trong giấc mơ, cô mơ về thế giới trước kia của cô, có thể đó chính là quá khứ của cô.
Mẹ cô hỏi cô sáng nay muốn ăn món gì, Mễ Mị liền trả lời theo thói quen, cô nói mình muốn ăn món cháo đậu đỏ...
Hóa ra chỉ là nằm mơ...!Cô bây giờ vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện.
Đã lâu rồi cô không nằm mơ được về nhà, đột nhiên cô lại mơ thấy ngôi nhà của mình...!khiến cho mọi cảm xúc cô kìm nén trong lòng vỡ vụn ra.
Cô cảm thấy trái tim mình vô cùng trống rỗng.
Cô nheo mắt lại, nhìn thử lịch trên điện thoại, cô phát hiện đã bốn tháng trôi qua, kể từ ngày cô xuyên đến thế giới này.
Mễ Mị im lặng nhìn chằm chằm vào thời gian ghi chú trên điện thoại.
Hóa ra, cô đã xuyên đến đây được bốn tháng...
Đối với cô mà nói, bốn tháng quá dài...!và nó đã vượt qua mức chịu đựng của cô.
Cô chưa từng xa nhà lâu như vậy.
Cô còn nhớ lúc mình mới xuyên đến thế giới này, cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đã bị hệ thống bắt đi làm nhiệm vụ.
Sau đó có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, cô nói mình không sợ là giả.
Cô chỉ biết tự cổ vũ và an ủi bản thân.
Tất cả mọi thứ trên đời đều có "tiền nhân hậu quả", cô nhất định phải giữ vững lòng tin, và cô sẽ tìm ra được nguyên nhân mình xuyên đến thế giới này.
Đầu tiên, phải giữ gìn mạng sống của mình, cô cứ coi chuyến du hành thời gian này giúp cô trau dồi thêm khả năng diễn kịch của mình.
Đợi đến khi nghỉ hè, cô sẽ được phép trở về nhà.
Trong khoảng thời gian này, cô đã làm được rất nhiều việc...
Hiện tại, cuối cùng cô đã tìm ra được sự thật ẩn sau quyển tiểu thuyết.
Cô cũng bắt đầu liên lạc được với người của cục an ninh điều tra.
Và giờ cô không chịu đựng được nữa.
Cô không thể quay về nhà của mình.
Mễ Mị vùi đầu vào trong gối, bả vai cô run rẩy, cô không thể kìm nén được cảm xúc của mình.
Ở thế giới trước kia, cô có một gia đình hạnh phúc, ba mẹ và anh trai rất yêu thương và chiều chuộng cô.
Cô cũng sắp sửa tốt nghiệp đại học, và cô đang tràn ngập hy vọng về tương lai.
Vào buổi tối trước khi cô xuyên không, cô còn nhớ mình đang chuẩn bị đi ngủ, sáng mai cô còn định đi mua sách, và cô đã ghi hết những thứ mình muốn mua ra giấy.
Kết quả là, sau khi tỉnh dậy, cô biến thành "Mễ Mị", và cho đến bây giờ.
Thế giới này là một thế giới thật, ở đây mọi người đều đối xử với cô rất tốt.
Tuy cô đã phải trải qua không ít khó khăn, nhưng phần lớn thời gian ở đây cô đều cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc
Người nhà họ Mễ, bác sĩ La Minh, Tiểu Thu, Phương Kỳ, thậm chí là mấy bạn độc giả trên mạng, nhũng con người ở đây, dường như lấp đầy nỗi buồn trong lòng cô.
Cô biết trái tim mà đã dần rung động với một người...!đó là Kinh Hoằng Hiên...
Suốt bốn tháng nay, cô thực sự đã làm được rất nhiều việc...
Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân đủ bình tĩnh, để có suy ngẫm xem những gì mình đang có và cảm xúc của trái tim cô.
Cô cũng chỉ là một người bình thường, nên cô đã bắt đầu luyến tiếc nơi đây.
Cô bắt đầu không nỡ rời xa những người ở đây.
Nhưng cô vẫn còn bố mẹ và anh trai bạn bè đang chờ ở nhà, cô muốn về nhà.
Phải làm sao bây giờ? Cô thực sự không trì hoãn thêm được nữa, cô sợ mình sẽ do dự.
Mễ Mị lặng lẽ lau nước mắt, cô nhắm lại gọi tên Tam Vĩ.
"Tam Vĩ, khi nào thì sư phụ của cậu về? Tôi, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngài ấy, tôi muốn được trở về nhà..." Mễ Mị bật khóc nức nở hỏi Tam Vĩ.
Ở trước mặt Tam Vĩ, cô không thể kìm nén hay che giấu bất kỳ cảm xúc nào.
Bởi vì Tam Vĩ là người biết rõ tất cả mọi chuyện, mà những chuyện này, ngoài Tam Vĩ ra, cô không thể tâm sự với bất kỳ ai.
truyện teen hay
Tam Vĩ có thể nhận ra được nỗi buồn trong mỗi câu nói của Mễ Mị, dù biết cô đang rất khổ sở, nhưng Tam Vĩ lại không thể giúp được.
Sư phụ đang giảng dạy tại học viện, ông ấy đã nói sẽ tắt điện thoại đi và yêu cầu mọi người không làm phiền ông ấy trong khoảng thời gian này.
Cậu ấy dối mình thử gọi điện thoại cho ông ấy, nhưng không có ai bắt máy cả.
Tam Vĩ có chút áy náy, cậu ấy nói với Mễ Mị: "Chắc là nhanh thôi, cô cứ yên tâm.
Chờ sau khi sư phụ đã hoàn thành công việc, tôi ngay lập tức kêu ông ấy trở về gấp! Cô cứ coi như đây là một kỳ nghỉ phép..."
Tiếng khóc nức nở của Mễ Mị truyền đến, Tam Vĩ sử dụng siêu năng lực, ngay lập tức mang Mễ Mị vào không gian bên trong hệ thống.
Linh hồn Mễ Mị ngồi ở trên ghế sofa, cô cúi mặt xuống, hai tay ôm chặt lấy hai đầu gối, bả vai run rẩy, tiếng khóc ngày càng trở nên lớn hơn.
Nước mắt liên tục rơi giống như những viên ngọc.
Mễ Mị biết nơi này không có ai.
Nên cô không cần phải kìm nén cảm xúc.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Mễ Mị đã ngừng khóc.
Cô dùng tay lau những giọt nước mắt, nghẹn ngào hỏi.
"Tam vĩ, nếu tôi quay trở về thế giới của mình, cơ thể này sẽ xử lý như thế nào? Liệu nguyên chủ có thể quay trở về được không?"
"Không, bởi vì linh hồn của nguyên chủ đã tan biến, cô ấy đã chết.
Đối với thân thể từng chứa linh hồn, kiểm soát viên chúng tôi có thể sao chép ký ức và hành động của người đó, cắt bỏ ký ức trong thời gian làm nhiệm vụ, để người đó thay kiểm soát viên quan sát và bảo vệ thế giới này.
Hoặc cách đơn giản hơn là sẽ tạo một cái chết cho cơ thể đó."
Mễ Mị dùng sức nắm chặt hai tay lại, mái tóc xõa xuống che giấu biểu cảm buồn bã trên khuôn mặt.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, cô cầu xin Tam Vĩ: "Tam Vĩ, sau khi tôi rời khỏi đây, tôi mong người thay thế tôi.
Có thể đối xử tốt với người thân của mình, đừng vì sự ích kỷ của bản thân, mà gây tổn thương cho người thân trong gia đình."
Tam Vĩ khẽ gật đầu: "Cô cứ yên tâm, bản sao đó sẽ kế thừa toàn bộ cảm xúc của cô, chỉ là ký ức liên quan đến nhiệm vụ sẽ bị xóa sạch.
Cô cứ coi như bản thân mình đang sống ở thế song song, cô và bản sao đó như một."
Nghe được lời hứa của Tam Vĩ, Mễ Mị nở nụ cười cảm kích.
Cô không nỡ rời xa mọi người ở đây, càng không thể chối bỏ tình cảm mà cô dành cho Kinh Hoằng Hiên là phức tạp nhất.
Cô thừa nhận, mình đã nảy sinh tình cảm với Kinh Hoằng Hiên.
Mà cũng đúng thôi, một người đẹp trai và tài giỏi như anh, cho dù bất kỳ là cô gái nào cũng rất dễ dàng động tâm.
Bọn họ đã từng hẹn hò, đi xem phim, ngắm sao, ôm ấp, hôn môi...
Thời gian dần trôi qua, để đến khi cô nhận ra, đã quá muộn màng để thoát được...
Nếu hai người bọn cô không thể ở bên nhau đến cuối cùng.
Cô chỉ hy vọng khi cô rời khỏi đây, Kinh Hoằng Hiên cũng sẽ ở bên cạnh một "Mễ Mị" cũng yêu thương anh tựa như anh yêu cô.
"Tam Vĩ, khi tôi rời khỏi, mong cậu hãy giúp tôi xóa sạch những ký ức ở đây."
Nếu ngày đó xảy ra, mong mọi người tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, hãy để tôi biến thành một "Mễ Mị" cô độc đi..