[Countryhumans France Empire X Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 55

Nekomi chậm đáp lại, hôn nhẹ lên má của cậu.

Lát sau, những dấu vết kia dần mờ rồi biến mất, ý thức của cậu mất dần rồi triệt để gục xuống.

Cô nhanh chóng nhập hồn vào bên trong cơ thể cậu, hòa làm một với tâm thức ban đầu.

Khi Spain quay trở lại chỉ thấy một miêu nữ mặc một bộ yukata tương đồng với chiếc hôm qua Japan của hắn mặc nhưng có phần kín kẽ hơn, đuôi và tai đã thu lại.

Nekomi nhìn thấy hắn thì nghiến răng, móc ra từ trong áo một bùa chú nhỏ tầm hai đốt ngón tay, miệng lẩm bẩm niệm chú.

"Tụ khí, khói la!"

Bùa chú vừa được ném xuống đã lập tức phun ra khói trắng mù mịt, xung quanh còn vọng vào những tiếng la hét thảm thiết khiến hắn không cách nào phân biệt được phương hướng.

Đúng rồi, còn Japan!

Japan của hắn!

Lần theo trí nhớ, Spain che tai lại mà đi đến cạnh giường, ngay khi tới nơi thì khói liền tản ra.

Cả căn phòng chỉ còn lại mình hắn.

Không còn bất kì ai cả.

Kể cả cậu.

Spain trầm mặc sờ nhẹ lên lớp chăn.

Vẫn còn hơi ấm nhẹ, nếu có đi cậu nhất định cũng chưa rời khỏi được lãnh thổ của gia tộc hắn.

"Haha... đáng lẽ anh phải xích em lại mới đúng nhỉ?"

Hắn nghiêng đầu nói, âm thanh vang vọng mà mị khiến người nghe phải rùng mình.

Đôi mắt màu xanh lá của hắn chuyển sang màu đỏ ngầu, trên đầu xuất hiện một cặp sừng dài uốn lượn.

Biểu trưng gia tộc: Bò tót

Đôi mắt của hắn liếc nhanh quanh căn phòng, một màu trắng ngà xuất hiện bên trong tầm mắt nhuộm màu máu kia.

"Thấy rồi."

Spain chạy ra ngoài cửa phòng, hành lang căn biệt thự nhanh chóng hiện ra từng dấu chân trắng của kẻ bỏ trốn kia.

Chỉ cần bắt được cô ta, hắn sẽ tìm được cậu nhanh thôi.

Chúng ta cùng chơi thôi nào.

Trò trốn tìm ấy.

Hắn nở một nụ cười quái dị, hào hứng bước những bước chân không nhanh không chậm trên những bước chân màu trắng.

Cùng chơi nào!

***


"Lần đầu gặp mặt. Tôi là Japan, còn cậu?"

Giữa khu vườn rộng lớn, Japan thoải mái chào hỏi cậu nhóc đồng tuổi trước mặt.

Spain lúc đó mới chỉ có bảy tuổi, khá nhút nhát nên Japan đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn chào lại mình.

"Cậu sao vậy? Có gì không ổn sao?"

"Tôi...."

Hắn e dè lui lại phía sau một chút rồi chạy vụt về phía sau, giấu mình sau bụi cây gần đó, hơi ló đầu nhìn về phía cậu.

Đôi mắt màu xanh lục bảo nhìn chằm chằm vào cậu, khẽ cảm thán.

"Thật xinh đẹp."

Làn da trắng muốt cùng đôi tai mèo nhỏ khẽ lay động, chiếc đuôi dài nghoe nguẩy khẽ quấn quanh chân.

Đây là lần đầu cậu nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy sau mẹ mình.

"Cậu muốn chơi trốn tìm sao?!"

Japan nhìn hắn rụt rè như vậy thì không hiểu sao lại bổ não ra cái tình huống đi dở khóc dở cười kia, nhanh chóng hỏi.

Spain bị hỏi như vậy thì có chút ngớ người  đơ ra một lúc.

Cậu thấy hắn ngớ người như vậy liền nghĩ hắn là bị cậu đoán đúng, vui vẻ chạy đi.

"Ye! Vậy chúng ta cùng chơi thôi. Cậu bắt trước nhé!"

"A, khô... ng phải..."

Chưa kịp để hắn nói hết Japan đã chạy vù đi.

Spain đợi cậu đã chạy đi được một lúc mới bước ra khỏi chỗ trốn.

Hân khẽ sờ lên cặp sừng của mình, lúng túng một hồi mới chậm nhắm mắt lại.

Lần mở mắt tiếp theo là một đôi mắt đỏ màu máu vô cùng đáng sợ.

Spain lần theo dấu chân màu trắng mà cậu để lại, nhanh chóng đi theo nhưng đột nhiên khi hắn đến một điểm thì dấu chân biến mất.

Hắn tìm cậu hồi lâu nhưng vẫn không thấy, và rồi hắn đã hỏi người mẹ của mình về cậu.

"À, cậu bé đáng yêu của tên JE hả? Cậu nhóc đã được cha mình đưa về rồi."

Mẹ hắn đã đáp như vậy.

Đó là lí do hắn không tìm được cậu.

Rồi vài năm sau, hắn tìm thấy cậu trong chuyến đi tới thế giới con người.

Hắn tìm thấy cậu rồi nhưng cậu không còn nhớ tới hắn nữa.

"Japan, cậu có nhớ tôi không?"

"Xin lỗi nhưng... chúng ta gặp nhau rồi sao?"

Trái tim hắn lúc ấy như muốn tan thành từng mảnh.

Cũng là lúc hắn nhận ra, hắn lỡ sa vào lưới tình của cậu rồi.

Chính vì sa vào rồi nên mới mãi tìn kiếm cậu như vậy.

***


Đoạn kí ức ùa về trong tâm trí của Spain khiến hắn khẽ nghiến răng.

Lần này, hắn sẽ không để cậu biến mất nữa đâu.

Sẽ không bao giờ nữa!

Bình Luận (0)
Comment