[Countryhumans France Empire X Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 70

Sinh ra là một trong những người thừa kế của gia tộc, mỗi ngày Cambodia hầu như đều trưng ra một mặt cáu gắt, nghiêm nghị hơn so với lứa tuổi của mình thế nhưng xét về khí chất xem ra hắn vẫn còn chưa bằng được Việt Nam.

Cha Khmer Empire nói hôm nay sẽ đưa hắn tới gặp hôn phu của mình nên hắn quả thật có chút mong chờ nhưng mà....

Cambodia không thoải mái mà nhắm mắt lại dưỡng thần, cố ý lơ đi ánh nhìn của Việt Nam nhưng có vẻ điều ấy khó khăn hơn hắn tưởng.

Việt Nam nhìn hắn một hồi lâu, tầm khoảng mấy tiếng liền, không thấy hắn làm ra hành động gì liền tỏ vẻ chán nản chạy đi.

Một lát sau, ngay khi lúc hắn vừa nghĩ mình thoát rồi thì đột nhiên cậu chạy ù về phía hắn.

"Cho ngươi!"

Âm thanh trong trẻo của cậu vang lên, Việt Nam nở một nụ cười vui vẻ giơ một đóa hoa cúc dại màu trắng trước mặt hắn.

Cambodia hơi giật mình nhìn bông hoa mà cậu đang dúi vào tay mình.

"Cái này..."

"Đây là quà gặp mặt của ta. Từ nay về sau ngươi phải làm bạn của ta để trả ơn cho món quà này đấy!"

Hắn ngơ ngác nhìn bông hoa trong tay lại nhìn lên cậu.

Dường như thứ khí chất gì đó không liên quan lắm thì phải.

"Ừ."

Lần gặp đầu tiên, chúng ta trở thành bạn.

----------------

Năm mười tuổi, Việt Nam bắt đầu quen hơn với lễ nghi và một số gia giáo đặc biệt của gia tộc An Nam, cũng dần hiểu sự tồn tại của mình là vì lí do gì.

Anh Việt Minh rất tốt, Việt Phóng cũng vậy.

Về phần Đông Lào thì...

Tốt nhất là đừng nhắc đến nữa.

Mà dạo gần đây cha Tây Sơn thường xuyên tỏ ra khó chịu với Foxland, cậu không biết tại sao nhưng dù gì thì việc ấy cũng chả ảnh hưởng mấy.

....

Cuối thu năm mười tuổi, Việt Nam nhìn thấy một anh trai khá đẹp xuất hiện trong nhà.

Làn da màu vàng kim nhạt cùng lá cờ hơi giống với của cái tên đứng bên cạnh cha Tây Sơn nhưng nhỏ hơn nằm ở trán phải.

"Cha, cha, anh trai xinh đẹp này là ai vậy ạ?!"

Cậu háo hức hỏi cha Tây Sơn, sau đó còn vui vẻ kéo anh trai xinh đẹp kia lên phòng mình, thấy y có vẻ không để tâm tới mình liền hỏi một chút.

"Anh đẹp trai, anh sao vậy?"

"A, anh không sao."

"Vâng, anh đẹp trai không sao. Vậy anh đẹp trai tên là gì vậy? Em tên Việt Nam á, năm nay mười tuổi."

"Anh tên Đông Dương, mười lăm tuổi."

Việt Nam mỉm cười vui vẻ nhìn y nhưng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ phòng bị.

Người ta thường nói, kẻ thân thiện chính là kẻ nham hiểm nhất.

Và bạn của ta cũng là nhân vật phản bội chúng ta nhiều nhất.

Thế nên phải xem xét thật cẩn thận.

A?

Nhưng mà chẳng phải cậu còn chưa kịp xem xét đã bị đưa qua nửa thế giới kia không phải sao?

Foxland này, cha Tây Sơn mất rồi.

Mới chỉ hôm trước còn hứa với cậu sẽ đưa cậu đi chơi mà.

Cha ơi....

Con nhớ cha lắm.... nhớ cả mẹ nữa...

Đông Lào, cha của chúng ta mất rồi.

Chúng ta lần này thật sự trở thành trẻ mồ côi rồi.

Việt Nam nở một nụ cười chế giễu về phía Đông Lào nhưng nó chẳng đả động gì cả, chỉ giống như một tấm gương phản chiếu chân thực cảm xúc của cậu.

Nó khóc nhưng nó sẽ không bao giờ phát ra bất kì thứ tiếng nào.

Đông Lào, tấm gương phản chiếu hiện thực của cậu.

----------------

Thời gian dần trôi qua ở thế giới con người.

Bình thường, nếu không có gì đó thật sự cần thiết thì Việt Nam sẽ không bao giờ ra ngoài.

Nhưng mà lâu lâu chúng ta cũng phải ra ngoài đi dạo, quang hợp một chút mà đúng không?

Vậy nên Cambodia đã cùng Laos hợp lực kéo cậu ra ngoài cho bằng được.

Việt Nam ngồi dưới tán cây rộng ở sau kí túc xá đọc sách để giết thời gian khi chờ Cambodia cùng Laos mua chút đồ về, vừa tránh bản thân suy nghĩ lung tung về những thứ kia.

"Này, cậu là lính mới à."

"Lính mới?"

Âm giọng lạ lẫm vang lên khiến Việt Nam chợt ngẩng đầu lên, đơ người nhìn người trước mặt một giây rồi cấp tốc hét.

"Biến thái!!!"


Bình Luận (0)
Comment