Crush Đáng Yêu

Chương 14

Buổi offline hồi hè Minh Vân cũng ko đi, vì nó nghĩ chuyên toán chắc chỉ toàn đực rựa mọt sách thôi, đi chẳng có ý nghĩa gì. Vốn hồi thi tuyển, nó thi vào chuyên Hóa, ở đó nam nữ cân bằng, trai xinh gái đẹp nhiều, cơ mà sức mạnh của đồng tiền cũng có hạn, người thi vào Hóa quá đông, mà chuyên Toán năm nay ko đủ chỉ tiêu, nên nó buộc phải vào cái lớp toàn trai. Nhưng ko ngờ lại có một đàn anh khóa trên đẹp trai đến thế! Nó muốn nắm chắc cơ hội cua anh chàng này!

-Em là Trần Minh Vân, anh là Thế Khang lớp trưởng 11 phải hông? Hôm offline em bị bệnh nên hông có đi được. Anh thông cảm cho em nha!

Cái chai trong tay Thế Khang phát ra tiếng kêu lộp rộp, hình dạng cũng dần dần meo méo biến dạng. Có ai biết nỗi khổ của hắn chớ. Hết con Linh dẹo tới con dòi này. Nghe cái giọng mà muốn rục hết xương. Xi măng đâu!? Hắn muốn đổ bê tông con quỷ đỏ chóe ni!!!

Nhưng với tư cách là một đàn anh, phải hiền hòa chỉ bảo đàn em, Thế Khang cố cắn răng nói:

-Không sao. Mọi người từ từ quen biết là được.

Trong lòng thì chửi mắng ủm tỏi: "Mi ko đi thì thế giới này vẫn bình yên, nồi cơm điện nhà ta chưa hư, thùng gạo nhà ta chưa hết, ếu có liên quan gì tới sống còn của cuộc đời ta! Thiếu Crush ta mới chết! Còn mi lượn đi cho nước nó trong!"

Nhưng Khang ca đã đánh giá quá cao chỉ sổ IQ của con nhỏ kia, nó lại nghĩ hắn đang muốn làm quen mình, cười cười hất tóc đắc chí:

-Dạ, facebook của em là Minh Vân hot girl, gmail là [email protected] số di động là 012XXX.Anh nhớ đó nghen!

Thế Khang xạm mặt lại, gật gật đầu cho qua:

-À à, anh nhớ rồi.

Méo! Ai hỏi mà mi khai ra hả!? Cầu cho bài thi khảo sát sắp tới nó bị đá sml ra khỏi trường!!!

Minh Vân còn muốn nói gì thêm thì Hạ đã nhanh nhảu nhảy tới:

-Hế lô em dòi chấm mắm tôm! (e hèm, mắm tôm có màu cam đỏ) Lớp trưởng của bọn chị bị dị ứng hải sản à nha, ko có ham thố mắm của em đâu. Nên làm ơn lượnnnnnn đi giùm chị nhá! Chị cảm ơn cưng!

Đã từng nói Hạ ăn nói sắc lẹm ko kiên nể ai. Bây giờ mới được thỉnh giáo, ây dà, một mầm mống ngành luật tương lai thế này mà học khoa tự nhiên........uổng, uổng quá a!

-Nói cái gì đó!!!!-Minh Vân lập tức nổi nóng chỉ ngón tay vào "Friendcon quốc dân". Hạ chặc chặc lưỡi khinh thường. Tính khí như vầy làm đối thủ của mình còn ko đáng, nói gì đến A Kha chớ.

-Chụy nói cưng đó. À mà hình như dòi đâu có nghe hiểu tiếng người? Thiện tai, thiện tai. Sơ suất quá!-Hạ chắp tay ra vẻ nhà sư, ánh mắt trào phúng giễu cợt ai kia:

-Lâm Hạ, có thù cứ tới báo, chụy hoan nghênh cưng!

Cô nàng ko sợ báo ra tên tuổi, trước giờ Hạ hiệp sĩ sống với 3 phương châm thờ phụng: 1 là Lâm Hồng Liên bà bà, 2 là A Kha tỷ tỷ, 3 là.......tiền. Ngoài ra thì cứ vô tư, chụy ko sợ trời cũng ếu ko sợ đất.

Nói một chút về gia thế của Lâm Hạ, ông nội nó là em trai bà Hồng Liên, 7 năm trước cả nhà nó đã mất trong một trận tai nạn, nó sống 3 năm với dì dượng bên ngoại nhưng họ cũng chỉ coi nó như một đứa ăn bám mà ghét bỏ. 4 năm trước bà Hồng Liên đón Hạ về nhà họ Lâm, trường cũng chuyển tới với A Kha, cả nhà đều đối xử với nó rất tốt, từ đó Hạ coi nơi đây là gia đình chân chính mà mình phải bảo vệ. Suy đi nói lại thì.........Khang ca đang bị một thành viên nhà vợ chằm chằm theo dõi đấy!

Minh Vân tức tối lắm, nhưng vì có nhiều người ở đây nên ko tiện phát giận. Vân trừng Hạ sắc lẹm ghi thù, rồi rời đi cho đỡ nhục. Nhưng mới bước tới gần dãy ghế giáo viên đã té sõng soài xuống, hàng ghế thẳng tắp đổ rầm rầm, nó bị bác bảo vệ la mắng ủm tỏi.

Thế Khang đứng ngoài cười thỏa mãn xem trò vui. Chỉ có Hạ mới biết nguyên nhân vì sao con dòi đó té, liếc liếc nhìn cô bạn của mình:

-Có chế độ hẹn giờ cơ đấy!

A Kha cười nhạt, lấy khăn giấy lau lau hai đầu ngón tay:

-Túc tam lý, Bễ quan, Quan Nguyên, Đại hoành, mấy huyệt này cũng đơn giản thôi. Nhưng tui chưa đạt tới mức hẹn giờ, chỉ canh được mấy giây a!

Ánh mắt nhỏ nghiền ngẫm lên, hơi tiếc nuối lắc đầu:

-Hình như ra tay hơi nhẹ, tui định làm nhỏ đó té vào bồn nước kia kìa!

Hạ cô nương lập tức run cả người. Bồn nước đó cả một mùa hè chưa thay, bẩn ko thể tả. A Kha hảo đáng sợ a! Thần tiên tỷ tỷ ghen, hậu quả thật kinh khủng!
Bình Luận (0)
Comment