Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1115

Chương 1115

Lúc này, Trương Thuận nhìn Lục Hi nói: “Cậu là ai?”

“Tôi là Lục Thiên Hành, bạn Lương Thông”, Lục Hi nói.

Trương Thuận nghiêm túc nói: “Đây đã không phải chuyện của chính quyền địa phương rồi, bây giờ do phía quân đội chúng tôi tiếp quản, tất cả mọi thứ ở đây đều do tôi quyết định, nếu các người nghe mệnh lệnh, vậy thì tôi sẽ để cho các người đi theo trợ giúp, nếu chỉ tay năm ngón, lập tức rời khỏi nơi này hết đi”.

Một câu nói của Trương Thuận có thể nói không có một chút khách sáo, sắc mặt mọi người lập tức trở nên không tốt.

Nói gì thì nói bọn họ cũng là được mời tới, Trương Thuận này nói chuyện thật là quá đáng.

Nhưng trong lòng Trương Thuận cũng vô cùng giận dữ, bỗng nhiên ở đây xuất hiện sinh vật dị thường, sau khi ông ta nhận được mệnh lệnh, lập tức chạy tới đây, nhưng lại thương vong nặng nề, trong lòng ông ta luôn kìm nén lửa giận.

Mà những người trong giang hồ này Trương Thuận cũng không coi bọn họ ra gì, ông ta thấy mặc dù võ lực của mấy người này rất mạnh, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đám ô hợp, so với quân đội kỷ luật nghiêm minh thì hiệu suất làm việc thấp không tưởng tượng nổi, ông ta vốn không tin những người này làm ra được thành tựu gì trước mặt con vượn khổng lồ.

Nói cho cùng giải quyết con vượn khổng lồ này vẫn phải dựa vào vũ khí tân tiến và hiệu suất thi hành cao của quân đội bọn họ.

Mà ông ta đã xin đạn hỏa tiễn kiểu vác vai qua, phối hợp với máy bay trực thăng vũ trang, nhất định có thể khiến con vượn khổng lồ kia chịu đả kích mang tính hủy diệt.

Những người này nếu không phải nể mặt chính quyền địa phương, ông ta đã đuổi bọn họ đi rồi, Trương Thuận thấy mấy người này ở đây là hoàn toàn dư thừa.

Lúc này, Lương Thông nghe thấy Trương Thuận không khách khí như vậy, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi đi sang một bên ngồi cùng với một nhóm võ đạo. Lục Hi cũng lắc đầu, anh dẫn Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên ngồi xuống bên cạnh.

Xem ra quan hệ giữa Lương Thông và phía quân đội cũng chẳng ra sao, ít nhất Trương Thuận này cũng không cho ông ta mặt mũi.

Cái này cũng khó trách, quân đội từ trước đến nay đều quản lý nghiêm khắc, có một hệ thống riêng biệt, người ngoài rất khó tham gia vào, hơn nữa, quân nhân ai cũng có khí chất kiêu ngạo, không ưa người giang hồ cũng là bình thường.

Không bao lâu liền có người vào báo cáo, mười chiếc hỏa tiễn kiểu vác vai đã đến nơi, vẻ mặt Trương Thuận đầy vui mừng.

Nơi này là rừng rậm nguyên thủy, vũ khí loại hình lớn không vào được, đạn hỏa tiễn được xem như là vũ khí uy lực lớn nhất có thể mang vào.

Lúc này, bộ đàm của Trương Thuận cũng vang lên.

Bên trong báo cáo, máy bay trực thăng đã phát hiện ra hành tung của con vượn không lồ, đang theo dõi chi tiết, đồng thời đã báo cáo được tọa độ.

Bấy giờ, Trương Thuận ra lệnh với đội trưởng kia: “Tập hợp đội ngũ xuất phát về phía tọa độ”.

“Rõ”.

Đội trưởng đáp lại, sau đó đi ra ngoài tập hợp đội. Còn Trương Thuận nói với đám người Lương Thông: “Mấy người đi theo sau đội ngũ, nghe theo chỉ huy, không cho phép tự ý hành động”.

Nói xong, Trương Thuận liền ra khỏi lều vải.

Người ở bên trong vẻ mặt đều giận dữ bất bình, bọn họ nói với Lương Thông: “Tông sư Lương, Trương Thuận này vô lý quá, chúng ta cứ về thôi, mạo hiểm đến tính mạng tới giúp bọn họ, vậy mà phải nhìn sắc mặt của người ta, cái này còn ra thể thống gì nữa”.

“Đúng vậy, không thèm coi chúng ta ra gì”.

“Chúng ta quay về không làm nữa”.

Mọi người rối rít la lên.

Lương Thông nghe vậy, ông ta chậm rãi nói: “Đây là chuyện trừ hại cho dân, chịu chút tủi nhục có là gì, chỉ cần có thể trừ khử được con yêu thú này, vinh nhục của bản thân chúng ta đều là nhỏ nhặt không đáng kể”.

Lục Hi liền có cái nhìn khác về Lương Thông, người có khí chất và lòng dạ như Lương Thông rất khó.

Lúc này, mọi người nghe thấy Lương Thông nói vậy, cũng không ai nói thêm gì nữa.

Thứ nhất, Lương Thông là lãnh tụ của bọn họ, hơn nữa lời Lương Thông nói cũng có lý, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, con vượn khổng lồ này đã nổi điên rồi, tiêu diệt nó là việc cấp bách hiện giờ, nếu để nó chạy ra ngoài, hậu quả thật khó lường.

Bọn họ cứ đi như vậy, quân đội lại không phải đối thủ, chuyện xem như càng khó giải quyết.

Lúc này, Lương Thông đứng dậy nói với Lục Hi: “Cậu Lục, xin lỗi, khiến cậu chịu oan ức rồi”.

“Có gì đâu, ngược lại tôi hiểu thêm được lòng dạ khí phách của tông sư Lương, bội phục”, Lục Hi cười nói.

Lương Thông vội vàng đáp: “Không dám, không dám, nếu đã như vậy thì chúng ta cũng xuất phát thôi, cố gắng hết sức giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất”

Lục Hi gật đầu, cùng Lương Thông đi ra ngoài lều vải.

Lúc này, những người không quen biết Lục Hi đều rất kinh ngạc, Lương Thông đã là cường giả tông sư, tại sao có thể tôn kính người này như vậy, bọn họ nghĩ mà không thông.

Nhưng Lương Thông cũng không giải thích, ông ta dẫn mọi người ra ngoài.

Giờ phút này, đội lính tuần đặc vụ đã đứng vào hàng ngũ, nghiêm trang chờ phân phó, dưới tiếng hạ lệnh của Trương Thuận, đội ngũ hơn một trăm người mang theo các loại vũ khí, bắt đầu đi về phía mục tiêu.

Còn Lục Hi và Vương Thông dẫn theo những người khác theo sát phía sau.

Trong rừng rậm nguyên thủy, cấp tốc đi hơn một tiếng, mọi người đã nghe thấy tiếng nổ ầm ầm của máy bay trực thăng trên đỉnh đầu.

Đúng lúc này, Trương Thuận ra lệnh đội ngũ dừng lại, bắt đầu tiến về phía trước với đội hình chiến đấu.

Trong giây lát, mọi người nghe thấy một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, chỉ thấy một cây đại thụ đột nhiên bay lên từ trong rừng rậm, nhắm trúng vào chiếc trực thăng đang trên bầu trời.

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, chiếc máy bay trực thăng bị đánh trúng, phát ra nổ kịch liệt, bùng lên ngọn lửa, xoay vòng rồi rớt xuống.

Nhìn thấy máy bay trực thăng bị đánh rơi, tất cả bộ đội đặc chủng đều kinh hãi, còn sắc mặt Trương Thuận thì trầm đến mức có thể nhỏ giọt thành nước.

“Mau chóng tiến về phía trước, tìm được con vượn khổng lồ rồi bắn chết nó”, Trương Thuận nghiêm nghị quát lên.

Nghe thấy mệnh lệnh, đội ngũ bắt đầu cấp tốc tiến về trước, đám người Lục Hi im lặng theo sau.

Hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên mặt đã trắng bệch, thể lực cũng có chút không theo kịp nữa, nhưng dù trong lòng bọn họ khủng hoảng, thể lực đã hết chống đỡ nổi, nhưng lòng h am muốn tìm tòi thế giới mới đã chống đỡ bọn họ, theo sát phía sau đội ngũ, quả thật bọn họ cũng muốn mở mang kiến thức một chút, rốt cuộc con vượn khổng lồ kia là thế nào.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay trực thăng còn sót lại đã kéo cao khoảng cách, ở giữa không trung truy tìm tung tích phương hướng của con vượn khổng lồ, nhưng nó hành động nhanh nhạy trong rừng rậm, mấy bộ đội đặc chủng này đuổi không đuổi kịp, chỉ chạy thục mạng một cách mệt nhọc.

Bình Luận (0)
Comment