Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1146

Chương 1146

Lục Hi chỉ hờ hững nhìn Somchai, trên mặt không có biểu cảm gì.

Đúng lúc này, Somchai đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm trong mắt Lục Hi, đây là trực giác mà hắn đã trau dồi được sau nhiều năm khổ luyện trong núi sâu và những lần chiến đấu chống lại rất nhiều yêu thú.

Trong lòng Somchai vô cùng cảnh giác, hắn gầm lên một tiếng, xung quanh người hắn hình thành một phạm vi Trọng Lực rộng năm mét, sau đó lao thẳng về phía Lục Hi như hổ phi xuống núi.

Cùng lúc đó, một chiếc gai xương màu lục lam dài ba tấc đột nhiên xuất hiện trên khớp xương của Somchai, nó được bọc trong một lớp chân khí màu vàng đất, trông giống hệt một con quái thú hình người, khí thế hừng hực lao về phía phía Lục Hi.

Somchai đã dùng hết sức lực của mình trong đòn tấn công này, bởi vì hắn cảm thấy Lục Hi là một nhân vật nguy hiểm, diều hâu vồ thỏ cũng cần phải cố gắng hết sức, trước mặt nhân vật nguy hiểm này Somchai không thể sơ ý được.

Lúc này, nhìn vào sự thay đổi của Somchai tất cả mọi người đều vô cùng kinh hoàng, ngay cả một người ngoại giới cũng có thể nhận ra Somchai đã dốc hết toàn bộ sức lực. Nghĩ đến cái chết thê thảm vừa rồi của Vương Hổ và những người khác, lúc đó Somchai vẫn còn nhẹ tay, đối với thực lực của hắn bây giờ, mọi người càng thêm chấn động.

Tất cả những ông trùm đều có thể cảm nhận được sức mạnh lúc này của Somchai, phạm vi Trọng Lực và gai xương trên người Somchai hoàn toàn là một hung khí giết người, nếu bây giờ đến gần hắn thì sẽ bị phân xác ngay lập tức.

Tuy nhiên, lúc này Lục Hi vẫn đứng đó chắp tay sau lưng, dửng dưng nhìn Somchai đang lao về phía mình, không hề có chút động tĩnh nào, Phù Đồ đứng sang một bên, mặt không chút biểu cảm.

Chu Nhã vô cùng lo lắng, tim như muốn nhảy ra ngoài, còn Ngô Đạt lại hung ác mắng một câu đồ ngu.

Khoảnh khắc này, Somchai đã đến gần Lục Hi, phạm vi Trọng Lực đã bao trùm toàn thân, trái tim của mọi người đều đang bay lơ lửng trên cao, như thể bọn họ đang bị treo trên một vách núi cao vạn trượng.

Có điều, lúc này Lục Hi vẫn không hề có động tĩnh gì, Somchai đã đến trước mặt anh, thấy Lục Hi kiêu ngạo như vậy, trong lòng Somchai không khỏi tức giận, trong phạm vi của hắn, bị hắn tiếp cận còn không có chút phòng bị nào, đúng là tự tìm đường chết.

“Chịu chết đi”.

Somchai hét lên, một vầng sáng màu vàng chói lọi từ trong cơ thể hắn phun ra, vừa vặn đâm sầm vào người Lục Hi, với hình thái hiện tại, thân thể của Lục Hi e là sẽ lập tức bị nổ tan tành, không ít người đã đã thốt lên thành tiếng.

Đúng lúc này, một ngọn lửa vàng sẫm cao ba mét đột nhiên từ trong cơ thể Lục Hi bốc lên, một nắm đấm đã hoàn toàn hóa thành màu vàng sẫm lao thẳng về phía Somchai.

“Bùm!”

Tiếng nổ lớn vang lên, Lục Hi không hề di chuyển, anh vẫn đứng yên tại chỗ, còn Somchai lại giống như một con tôm khô, khom người không ngừng bay về phía sau, hai chân cày thành một đường rãnh sâu trong lòng đất.

Somchai bị đánh lui hơn mười mét mới có thể dừng lại, ngây người đứng im tại chỗ. Còn Lục Hi chỉ nhẹ nhàng thu lại nắm đấm, lắc đầu, chắp tay sau lưng.

Lúc này, bầu không khí vô cùng im lặng.

Một lúc lâu sau, mọi người mới xôn xao cả lên.

Người này đúng là quá mức lợi hại, vậy mà lại có thể một đấm đánh bay, chuyện này thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Những ông trùm kia vô cùng vui mừng, người này có uy thế như vậy, chắc chắn là đối thủ của Somchai, có thể nói là bọn họ được cứu rồi.

Ngô Đạt và những người khác đều há hốc mồm miệng, hoàn toàn không dám tin kết quả này, bọn họ không ngờ tên Lục Hi trông rất bình thường kia lại có thể sánh ngang với Somchai. Chuyện này thực sự không thể tin nổi.

Nhưng chỉ có Phù Đồ là vẫn vô cảm, như thể đó là chuyện đương nhiên.

Lúc này, Lục Hi chợt nói với Phù Đồ: “Somchai đã chết. Xem ra trận đấu quyền anh này cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta đi thôi”.

“Vâng, anh Lục”.

Phù Đồ đáp lại một tiếng, cùng Lục Hi bước ra ngoài.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ, không phải Somchai vẫn đứng sờ sờ ở đó sao, sao lại nói hắn đã chết?

Song đúng lúc này, một dòng máu lớn chậm rãi chảy ra từ khóe miệng Somchai, thân hình hắn lắc lư hai cái, sau đó quỳ cái “phịch” trên mặt đất, đầu cúi xuống.

“Cái gì?”

“Somchai cứ như vậy mà chết rồi?”

“Không thể nào!”

Nhìn thấy Somchai quỳ trên mặt đất, không hề phát ra tiếng động nào, vẻ mặt ai nấy cũng viết rõ mấy chữ không thể tin được.

“Phù Đồ, đi thong thả nhé”.

Lúc này, Ân Bặc đột nhiên hét lên, cùng một băng ông trùm vội vã đi xuống võ đài, đến trước mặt Somchai, lúc này mới phát hiện hắn thực sự đã chết, hoàn toàn tắt thở.

Mười mấy ông trùm thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, bọn họ lần lượt đi tới bên cạnh Lục Hi, cung kính nhìn anh, Ân Bặc nói: “Phù Đồ, có thể giới thiệu vị cao nhân này với chúng tôi được không? Chúng tôi thực sự vô cùng kính phục anh ấy”.

Một đấm gi ết chết một vị hoành luyện tông sư. Lúc này, trong lòng bọn họ đối với Lục Hi tràn đầy tôn kính, đây không phải là chuyện mà tông sư bình thường có thể làm được, thực lực của Somchai nằm ngay trước mặt, bọn họ đều tận mắt chứng kiến. Nhưng thực lực của Lục Hi, bọn họ không tài nào ước lượng được, cũng không tưởng tượng nổi một người có thể một đấm g iết chết hoành luyện tông sư sẽ là sự tồn tại khủng khiếp đến mức nào.

Nghe Ân Bặc nói vậy, Phù Đồ liếc mắt nhìn Lục Hi một cái, sau đó chậm rãi nói: “Mọi người cứ gọi anh Lục là được rồi”.

“Hóa ra là anh Lục. Cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp, chúng tôi vô cùng cảm kích”.

Ân Bặc và những người khác nghe thế thì vội vàng hành lễ cảm ơn Lục Hi.

Lục Hi đánh chết Somchai, có thể nói là đã giúp bọn họ giải vây trong nháy mắt, nếu không e là tất cả bọn họ đều sẽ phải theo chân Vương Hổ.

Lục Hi liếc mắt nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Không cần khách sáo, là tên Somchai này tự tìm đường chết, dám đến Hoa Hạ huênh hoang làm càn, cho dù tôi không ra tay thì cũng sẽ có người xử lý hắn”.

Trái tim của những ông trùm như muốn đông cứng lại, trong lòng bọn họ tông sư đã là sự tồn tại vô địch rồi, còn ai có thể xử lý được hắn. Có điều, bọn họ nào dám chất vất lời của Lục Hi, chỉ có thể lần lượt đáp phải.

Lúc này Lục Hi cụt hứng nói: “Đã đến lúc nên trở về rồi, có lẽ tiếp theo cũng không có gì đáng xem cả”.

Ân Bặc nghe vậy vội vàng nói: “Anh Lục, cho chúng tôi cơ hội chuẩn bị ít rượu nhạt rồi nói chuyện tâm tình một chút được không?”

Vừa nghe thấy Lục Hi sắp rời đi, Ân Bặc và những người khác bỗng trở nên sốt sắng, đâu dễ dàng gì mà gặp được cao nhân thế này, nếu có thể tạo dựng chút quan hệ, không phải sẽ có hậu thuẫn lớn sao.

Bình Luận (0)
Comment