Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1150

Chương 1150

“Nhìn đằng trước đen thùi lùi thì chắc là hang ổ của tên khốn kia, đợi tôi đuổi tới sẽ giết ông ta trở tay không kịp”.

Phù Đồ nhìn Lục Hi đi vào khách sạn, gập người cúi chào rồi tạm biệt mọi người, bắt đầu lên lịch cho chuyến đi của Lục Hi.

Lúc này, Tư Không Trích Tinh chậm rãi nói: “Tên Thấp Long Bà kia cũng không đơn giản”.

“Ồ, anh biết chuyện của ông ta?”, Tần Lam vẫn đang thở d ốc hỏi.

Mà Vân Vệ Hoàng nghe vậy cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng nhìn Tư Không Trích Tinh.

Tư Không Trích Tinh nhướng mày, chậm rãi nói:

“Mấy chục năm trước, Thấp Long Bà kia cũng đã là một cao thủ đẳng cấp tông sư và được vương thất Thái Lan mời làm quốc sư, có địa vị cực cao ở đó, thực lực còn khủng bố. Sau mấy chục năm, ít nhất ông ta cũng phải là tông sư đỉnh hay đại tông sư gì đó rồi. Hơn nữa, ông ta còn có thể dạy ra một cao thủ như Somchai cũng đủ để thấy sự phi phàm của ông ta nên hẳn là rất khó đối phó”.

Mọi người nghe vậy lập tức cau mày, Thấp Long Bà kia cao siêu như vậy, Lục Hi lại đi đến địa bàn của người ta, tình hình có vẻ không mấy lạc quan rồi đây.

Lúc này, Tư Không Trích Tinh chợt cười nói: “Có điều, Lục Hi cũng cực kỳ cao siêu. Đến giờ, chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc anh ta lợi hại cỡ nào. Chưa biết chừng, anh ta hoàn toàn có thể đối phó một cách thoải mái ấy chứ”.

Tư Không Trích Tinh nói xong xoay người đi vào khách sạn, còn đám Tần Lam thì vẫn ở bên ngoài nhíu mày suy nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, Lục Hi thức dậy, ăn sáng dưới sự phục vụ của Phù Đồ rồi cũng không chào hỏi mọi người, trực tiếp rời khỏi Thiên Nhân Cư đi đến sân bay.

Ở sân bay, Lục Hi từ chối yêu cầu được đi theo của Phù Đồ, trực tiếp bảo anh ta đi về.

Một mình anh đi thì tự do tự tại, dẫn người khác theo trái lại rất bất tiện. Thế nên, Lục Hi hoàn toàn không tính dẫn ai theo.

Sau đó, Lục Hi bèn nhắm mắt nghỉ ngơi ở phòng chờ, đợi máy bay cất cánh.

Mấy tiếng sau, Lục Hi đi ra khỏi sân bay Bangkok, ngăn một chiếc taxi lại rồi tìm một khách sạn năm sao ở lại.

Sau khi Lục Hi đăng ký xong ở quầy tiếp tân bèn nói với nhân viên khách sạn bảo họ tìm giúp mình một hướng dẫn viên du lịch, tốt nhất là biết tiếng Trung rồi đi về phòng mình.

Đây là một căn phòng phổ thông, chỉ có phòng khách và 2 phòng ngủ. Sau khi anh tiến vào bèn gọi điện thoại cho Phù Đồ bảo anh ta loan tin mình đã đến Bangkok ra rồi kêu Thấp Long Bà kia chọn sân đấu. Sau đó, Lục Hi bèn gọi một chút đồ ăn rồi bắt đầu chờ.

Chẳng bao lâu sau, toa ăn đã được đưa tới với một đống đồ ăn. Lục Hi mở bụng ăn thả cửa, sau đó bèn mở tivi ra xem.

Trong tivi đều là tiếng Thái, Lục Hi cũng không biết. Sau đó, anh thêm cho mình một cái thông thạo ngôn ngữ rồi hứng thú ngồi xem.

Còn chuyện tìm hướng dẫn viên du lịch thì cũng không phải vì không hiểu ngôn ngữ, mà là anh không rành nơi này, cần tìm người dẫn đường.

Nhưng cũng chẳng bao lâu sau, anh đã nghe thấy một tiếng gõ cửa.

“Mời vào”.

Sau đó, đã thấy nhân viên khách sạn dẫn theo một cô gái da vàng đẩy cửa bước vào.

Bấy giờ, nhân viên khách sạn bèn giới thiệu một chút, cô gái này tên là Đường San San, năm nay 22 tuổi. Cô ta là du học sinh ở Bangkok và cũng là hướng dẫn viên du lịch đăng ký ở chỗ họ, vừa hay phù hợp với yêu cầu của Lục Hi.

Lục Hi gật đầu, nhân viên khách sạn lập tức khom lưng đi ra, để lại Đường San San.

Lục Hi ngó Đường San San một cái, vẻ ngoài khá là xinh xắn, nước da trắng nõn, dáng người đầy đặn, cả người tràn ngập vẻ thanh xuân.

Kế tiếp, Lục Hi bèn cười nói: “Mời ngồi”.

Đường San San mỉm cười, cực kỳ lễ phép ngồi xuống sô pha bên cạnh hỏi: “Anh Lục, anh tới đây đủ du lịch à?”

“Có thể xem là vậy, có chút việc, tiện thể đi đây đó chút, nhưng vì không rành đường sợ trễ nải công việc nên muốn tìm một hướng dẫn viên du lịch. Có điều, chân của cô bị sao vậy?”, vì ban nãy Lục Hi chợt phát hiện hai chân của Đường San San hơi khập khiễng.

Đường San San nghe thế, ánh mắt hơi lập lòe rồi vội vàng nói: “Ngày hôm qua không cẩn thận té một cái, không có gì hết á”.

Lục Hi gật đầu, không có hỏi tiếp nữa. Tuy anh có thể nhận ra Đường San San cũng không nói thật, nhưng đây là việc riêng của người ta, anh cũng chẳng cần thiết phải tìm hiểu.

Sau đó, hai người bèn nói chuyện một lúc. Lục Hi cảm thấy cả hai ở mãi trong phòng cũng không tốt bèn đưa ra ý kiến ra ngoài đi dạo. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng quả thật cũng có chút xấu hổ.

Đường San San đương nhiên không phản đối, hai người lập tức đi ra ngoài. Đường San San dẫn Lục Hi đi dạo ở nơi nhộn nhịp nhất Bangkok rồi giới thiệu lịch sử và điển cố của các nơi. Lục Hi cũng nghe rất say sưa.

Trong khoảng thời gian đó, Đường San San nhận vài cuộc điện thoại có vẻ hơi hoảng loạn. Lục Hi nhìn mà hơi khó hiểu, có mấy lần anh định hỏi thăm rốt cuộc cô ta có chuyện gì, nhưng đều nhịn xuống.

Đi dạo cả một buổi trưa, tối Lục Hi mời Đường San San ăn cơm rồi mới để cô ta rời đi. Anh cũng trở về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Lục Hi vừa thức dậy, Đường San San đã tới rồi. Cả hai nói chuyện một lúc, Lục Hi ăn sáng xong bèn đi ra khỏi nhà, Đường San San trông như có tâm sự, song, anh cũng không hỏi.

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hi chợt vang lên, anh cầm lên thì thấy là Phù Đồ gọi tới bèn bắt máy.

“Alo”.

“Anh Lục, Thấp Long Bà đã truyền tin nói ba ngày sau sẽ quyết đấu với anh ở bãi săn của hoàng gia Bangkok”.

“Biết rồi”.

Lục Hi nói xong bèn cúp điện thoại, tiếp tục thong thả đi dạo với Đường San San.

Mà lúc này, toàn bộ giới võ đạo của Thái Lan đều sôi lên sùng sục, những cao thủ có chút danh tiếng đều chạy tới Bangkok.

Bởi vì bọn họ nghe nói có một tên ngông cuồng không biết trời cao đất dày dám khiêu chiến quốc sư vĩ đại Thấp Long Bà. Đây quả thật là một trò cười thế kỷ.

Quốc sư Thấp Long Bà đã nổi tiếng từ lâu ở đất Thái Lan, còn là quốc sư có địa vị cao cả đầy uy tín, há có thể tùy tiện khiêu khích?

Những người đó chạy tới Bangkok, song cũng không muốn quốc sư ra tay mà muốn xé nát tên ngông cuồng ấy trước, vì cậu ta vẫn còn không xứng để cho Thấp Long Bà ra tay.

Bình Luận (0)
Comment