Cự Long Thức Tỉnh

Chương 127


Vương Vạn Bồ nhìn dáng vẻ hổ thẹn của mọi người, ông ta rất hài lòng với đợt tập huấn này, mọi thứ ở đây đều nằm trong tầm kiểm soát, Viêm Long là đơn vị đặc chủng tinh anh nhất được chọn lựa kỹ càng, ông ta trước giờ luôn chú tâm đến điểm này.

Mọi việc ở đây mỗi ngày đều nằm trong tầm kiểm soát, mục đích bảo Lục Hi đến lần này là để đánh nát sự kiêu ngạo ngông cuồng của đám người này.

Lục Hi làm rất tốt điểm này, ông ta rất hài lòng.

Hơn nữa, những gì Lục Hi dạy cho đám người này cũng sẽ mang lại lợi ích cho họ, Vương Vạn Bồ cũng cảm thấy đắc ý với ánh mắt của mình.

Lúc này Vương Vạn Bồ nói: “Biết hổ thẹn là tốt, chăm chỉ huấn luyện đi, Lục Hi ra khỏi hàng lại đây với tôi”.

Nói rồi ông ta xoay người đi đến tòa nhà chính ở phía sau.

Lục Hi bước ra khỏi hàng đi theo phía sau ông ta.

Trong phòng họp tòa nhà chính.

Vương Vạn bồ và Lục Hi đứng đối diện nhau.

“Biểu hiện lần này của cậu rất tốt, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, để khen thưởng cho cậu quân đội quyết định phong quân hàm Đại tá cho cậu”.

Vương Vạn Bồ giơ tay ra, một sĩ quan trẻ ở phía sau đưa cái hộp da màu đen cho Vương Vạn Bồ.


Vương Vạn Bồ cầm lấy hộp da màu đen rồi lại đưa cho Lục Hi nói.

“Trong đó là đồng phục và chứng nhận của cậu, vì thân phận của cậu đặc biệt nên không tổ chức lễ trao quân hàm”.

Lục Hi cười khổ nhận lấy hộp da nói: “Ông Vương, tôi có thể không nhận không?”
Vương Vạn Bồ sầm mặt nói: “Đây là quyết định của quân đội, cậu nói không nhận là không nhận à”
Lục Hi bất đắc dĩ chỉ đành đau khổ nhận lấy.

Hai sĩ quan trẻ tuổi đứng sau Vương Vạn Bồ lại tỏ ra rất ngạc nhiên.

Đó là quân hàm Đại tá đấy, biết bao nhiêu quân nhân cố gắng cả đời cũng không thể có được, thế mà anh ta lại nói không cần?
Nhưng Lục Hi biết quân hàm Đại tá này của mình chẳng có thực quyền gì, chỉ là cái danh ảo thôi, hơn nữa nếu nhận chỉ sợ từ đây mình bị trói chặt với quân đội rồi.

Sau này có chuyện gì có lẽ ông già này chỉ cần ra lệnh một tiếng là mình phải chạy theo làm việc vô điều kiện, ai bảo mình đã là một quân nhân Hoa Hạ làm gì.

Lục Hi vô thức nhận ra mình lại lừa rồi, anh không khỏi thở dài, đúng là gừng càng già càng cay.

Xem ra việc này cũng không có chỗ cho mình lựa chọn, Lục Hi chỉ đành chấp nhận.

Nghĩ đến chuyện của Tần Lam, Lục Hi nhíu mày nói.

“Ông Vương, tôi có việc gấp phải về rồi”.

Vương Vạn Bồ gật đầu nói: “Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ có thể đi được rồi, nếu gấp thì cứ đi bằng máy bay của tôi đi, vừa lúc tôi muốn ở lại đây hai ngày”.

Lục Hi gật đầu, cảm thấy ông già này cũng còn chút lương tâm.

Sau đó đám người ra khỏi tòa nhà chính đi đến chỗ đậu máy bay, Lục Hi bước lên trực thăng, trực thăng vù vù chuẩn bị cất cánh.

Lúc này đám người Viêm Long thấy Lục Hi sắp đi bèn tạm dừng huấn luyện chạy đến trước trực thăng vẫy tay tạm biệt Lục Hi.

“Giáo quan Lục, tạm biệt!”
“Giáo quan Lục, có thời gian rảnh đến dạy cho chúng tôi nữa nhé, bọn tôi không sợ bị đánh”.

“Tôi yêu giáo quan Lục, anh là thần tượng của tôi”.

Trực thăng từ từ cất cánh trong tiếng hô to gọi nhỏ của mọi người, Lục Hi vẫy tay với mọi người xem như chào tạm biệt, ở chung với nhau một tháng khiến Lục Hi cũng cảm thấy có cảm tình với đám người ngông cuồng thẳng thắn này.

Sau khi máy bay trực thăng cất cánh, phương hướng đã được xác định, sau đó bay một đường tròn rồi bay thẳng về thành phố Tây Kinh.


Một lúc sau, hai chiếc máy bay chiến đấu không biết từ đâu bay tới, từ từ hộ vệ ở hai bên trực thăng.

Lục Hi biết những ông lớn như ông Vương muốn ra ngoài đều sẽ có lực lượng hộ tống, nhưng không ngờ mình cũng được hưởng đãi ngộ đặc biệt này.

Mấy tiếng sau, trực thăng đáp xuống ngoại ô thành phố Tây Kinh, một chiếc xe quân đội chở Lục Hi chạy thẳng đến bệnh viện Nhân Dân.

Đến cổng bệnh viện, Lục Hi xuống xe rồi vội vàng chạy đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ở tầng năm.

Chỉ thấy một toán lính với đạn thật đứng trước cửa một căn phòng bệnh ở trong cùng, người đi đầu cầm khẩu súng lục kẹp ngang hông đang đi qua đi lại tuần tra trên lối đi, dò xét những người đi ngang qua.

Lục Hi đi đến phía trước chỉ thấy đội trưởng đó đứng ở xa đặt tay lên khẩu súng lục ở thắt lưng, làm động tác ngăn cản Lục Hi lại, đồng thời nói.

“Khu vực giới nghiêm, ai đến gần đều sẽ bị bắn”.

Lục Hi đứng nguyên tại chỗ không động đậy.

Lúc này đội trưởng đó cũng không đến gần Lục Hi mà khẽ làm động tác tay với tốp binh sĩ phí sau lập tức dàn trận chiến đấu, yểm trợ lẫn nhau, nhắm chuẩn vào Lục Hi.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra.

Hóa ra là Vân Khả Thiên nghe thấy động tĩnh nên ra xem thế nào.

Anh ta vừa thấy là Lục Hi bèn vội vàng nói với đội trưởng: “Là người của chúng ta, để anh Lục vào đi”.

Nghe thế đội trưởng mới làm động tác tay bảo binh sĩ tiếp tục trở lại trạng thái chấp hành nhiệm vụ.

Lục Hi hài lòng gật đầu, nhóm lính đặc biệt này rất có tố chất quân đội, có thể nhìn ra được từ mấy động tác nhỏ đơn giản.

Lục Hi được Vân Khả Thiên dẫn đến phòng bệnh, chỉ thấy Tần Lam nằm trên giường bệnh, đủ thứ máy móc cắm vào cơ thể, còn bị bó thạch cao.


Lúc này sắc mặt Tần Lam hơi tái nhợt, thấy Lục Hi đi vào thì chỉ mỉm cười với anh.

Lục Hi đến cạnh Tần Lam, đầu tiên là quan sát vết thương của cô ta bằng mắt xuyên thấu.

Xương sườn bị gãy đã được nối và cố định, ngũ tạng hơi xuất huyết nhưng cũng đã ngừng, không nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Lúc này Lục Hi mới yên tâm, nói với Tần Lam: “Cô không sao chứ?”
Tần Lam cười nói: “Chút vết thương nhỏ ấy mà, không chết được”.

Lục Hi thầm thở dài, Tần Lam bị thương không nhẹ, nếu không nhờ Vân Khả Thiên mời đội ngũ bác sĩ hàng đầu đến thì chắc không thể ổn định bệnh tình trong thời gian ngắn như thế.

Hơn nữa sau này vết thương lành hẳn thì võ lực sẽ suy giảm, dù sao bị thương nặng như thế cũng có ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe.

Xem ra mình vẫn phải nghĩ cách giúp cô ta bình phục như ban đầu mới được.

Nhưng Lục Hi cũng không quá lo lắng, có đàn tế Long Thần ở đây, chỉ cần tìm được vật hiến tế thì giúp Tần Lam bình phục như ban đầu cũng không phải là việc khó khăn gì.

Nghĩ xong chuyện sau này của Tần Lam, Lục Hi không còn lo lắng nữa bèn hỏi cô ta.

“Nói cụ thể cho tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì”..

Bình Luận (0)
Comment