Cự Long Thức Tỉnh

Chương 232


Vốn dĩ nhân viên đã đầy đủ chuẩn bị lên đường.

Bây giờ lại đột nhiên thêm người vào, ông ta vô cùng tức giận..

Nhưng đây là địa bàn của người khác, ông ta phải cho Vân Thắng Quốc mặt mũi nên chỉ đành nhẫn nhịn, tiếp tục chờ đợi.

Đúng lúc này, xe taxi đỗ ở cửa viện bảo tàng, Lục Hi xuống xe.

Anh đi tới xe khách trước mặt, nhìn biển số xe rồi bước lên.

“Xin lỗi, ngủ quên”, Lục Hi đi lên, anh chào hỏi một tiếng rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Lúc này, Hạ Nguyên Phi và cháu gái của ông ta không thể tin nổi nhìn Lục Hi, hồi lâu nói không ra lời.

Một lúc sau, Hạ Nguyên Phi mới lên tiếng: “Viện trưởng Thạch, lần này chúng ta đi thăm dò đều cần nhân viên chuyên nghiệp, xin hỏi anh này có lai lịch gì?”
“Người này là bí thư Vân sắp xếp đến, tình huống cụ thể tôi cũng không biết”, Thạch Kế Đông nói.

Thật ra ông ta đã biết Lục Hi là người vô cùng có sức mạnh, đồng thời cũng biết người được tăng cường thêm chính là anh, cho nên cũng không kinh ngạc.

Nhưng Hạ Nguyên Phi thì khác, trong mắt ông ta Lục Hi chính là một tên vô lại, chuyện nghiêm túc như vậy sao có thể để người như này tham gia.

“Xin hỏi anh đây, anh lấy thân phận gì mà tham gia vào việc thăm dò lần này”, không đợi Hạ Nguyên Phi nói, cháu gái của ông ta Hạ Huyên Huyên đã hỏi Lục Hi trước.

Lục Hi nhìn Hạ Huyên Huyên, chậm rãi nói: “Chẳng có thân phận gì, nếu như có nghi ngờ gì với chuyện này, cô có thể phản ứng với bí thư Vân”.


Lời của Lục Hi nhất thời khiến vẻ mặt của Hạ Huyên Huyên ngưng lại, hết sức khó coi.

Sắp xếp của Vân Thắng Quốc, cô ta nào có tư cách chất vấn.

Lúc này, Hạ Nguyên Phi hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Được rồi, chúng ta lên đường thôi.

Đây là nghiên cứu thăm dò, đến lúc đó một vài người nào đó đừng làm hỏng chuyện là được”.

Lục Hi tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến bọn họ.

Anh biết hai ông cháu này không thích anh, nên anh cũng chẳng quan tâm.

Lúc này, xe chậm rãi chạy về phía đường cao tốc.

Sau khi lên đường cao tốc, Lục Hi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, anh đã dùng qua thần thức một lần với tất cả mọi người.

Đám người Hạ Nguyên Phi đều là người bình thường.

Sáu người lính đặc chủng chỉ mạnh hơn một bậc so với người bình thường mà thôi, còn người ngồi bên cạnh Hạ Nguyên Phi kia thì đã là một cao thủ cảnh giới tiên thiên.

Tìm hiểu thông tin của người trong xe xong, Lục Hi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, Tây Kinh và Miêu Cương cách xa hàng ngàn cây số, phải đi một đoạn đường rất dài.

Dọc theo đường đi, Hạ Nguyên Phi không ngừng kể tất cả di tích liên quan của cuộc thăm dò lần này cho Thạch Kế Đông, hai người cũng tỏ ra có chút kích động.

Hai người bọn họ đều nhất trí cho rằng di tích này rất có thể là một động phủ của nhân vật đặc biệt nào đó mấy ngàn năm trước, bên trong có giá trị lịch sử cực lớn, hơn nữa rất có khả năng có nhiều văn vật.

Nếu thật sự có phát hiện thì đây tuyệt đối là chuyện náo động thế giới.

Xe đi không nhanh không chậm, hai người tài xế đổi ca cho nhau, ngoại trừ ăn cơm ra thì gần như không hề dừng lại.

Cứ như vậy sau hai ngày một đêm, xe khách dừng chân ở một nơi vắng vẻ dưới chân núi.

Lúc này đường lên núi là một con đường nhỏ quanh co, xe khách đã không thể tiến về trước được.

Hạ Nguyên Phi đứng lên nói: “Xe khách đã không thể đi về phía trước, đoạn đường còn lại đều phải dựa vào chúng ta thôi.

Mọi người thu dọn hành lý trang bị rồi chúng ta xuống xe đi”.

Lúc này, mọi người lần lượt đứng dậy, một đôi lính đặc chủng vác các loại thiết bị nghiên cứu trên lưng, còn mang theo vũ khí đứng thành một hàng xuống xe.

Còn đám người Hạ Nguyên Phi đều đi tay không và đổi thành áo chống gió.


Sau khi xuống xe, Hạ Nguyên Phi nhìn Lục Hi, ông ta không vui nói: “Lên đường đi, hy vọng không có ai liên lụy đến chúng ta”.

.

harry potter fanfic
Mặc dù tuổi tác ông ta đã lớn, nhưng thường xuyên rèn luyện nên cơ thể vẫn rất khỏe, cũng không kém chút nào so với người trẻ.

Ông ta thấy Lục Hi có hơi gầy yếu, chắc chắn không chịu nổi dày vò như vậy.

Đúng lúc này, Hạ Huyên Huyên cũng mặt đầy kiêu ngạo nói: “Đến lúc ấy người nào đó đừng gào khóc gọi cha gọi mẹ đòi về.

Khi đó không có ai chiều nổi anh đâu”.

Cô ta thân là nghiên cứu sinh khoa khảo cổ, hơn nữa thường xuyên rèn luyện, khảo cổ luôn phải đi đến một vài nơi có môi trường khắc nghiệt, cô ta cũng đã luyện tập mang tính mục tiêu.

Cho nên Hạ Huyên Huyên cực kỳ tự tin về tố chất cơ thể mình.

Đương nhiên Lục Hi biết người nào đó trong miệng bọn họ chính là anh.

Anh cũng chỉ khẽ mỉm cười không nói gì, nói nhiều làm gì, lãng phí thời gian.

Lúc này, đội ngũ bắt đầu lên đường, đoàn người theo đường mòn đi về phía trong núi.

Chặng đường một buổi sáng vẫn còn tương đối ung dung.

Sáu lính đặc chủng tỏ ra khá thành thạo, đi bộ mang nặng như vậy là một trong những chương trình huấn luyện thông thường của bọn họ, đương nhiên không thành vấn đề.

Đám người của Hạ Nguyên Phi mặc dù có hơi mệt mỏi nhưng vẫn theo kịp.


Cao thủ tiên thiên kia càng không cần phải nói, đương nhiên không có vấn đề gì.

Chỉ có Thạch Kế Đông có chút khó khăn, cần trợ thủ nâng đỡ mới có thể theo kịp bước chân của đội ngũ.

Đương nhiên Lục Hi lại càng không có vấn đề gì, anh không nhanh không chậm đi về phía trước.

Vào lúc nghỉ ngơi buổi trưa, ánh mắt Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi đã tỏ ra có chút kinh ngạc.

Còn Lục Hi chỉ tựa vào trên thân cây, hút thuốc nghỉ ngơi, không hề để ý chút nào tới ánh mắt của cô ta.

Ăn một bữa trưa đơn giản, nghỉ ngơi một lúc rồi mọi người tiếp tục lên đường.

Hành trình buổi chiều đã chậm hơn, bởi vì thể lực của Thạch Kế Đông đã hoàn toàn theo không kịp.

Đêm đến, cuối cùng cả đoàn cũng dừng lại, họ bắt đầu hạ trại ở một nơi khá bằng phẳng trong rừng cây.

Những việc này đương nhiên là mấy người lính đặc chủng làm, còn Thạch Kế Đông đã tê liệt ngồi dưới đất, giống như đã dùng hết tất cả sức lực.

Lục Hi vẫn tựa vào thân cây hút thuốc nghỉ ngơi, không nhanh không chậm như thường.

Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, có chút bực mình.

Cô ta vốn cho rằng tên nhãi này không chịu nổi khổ, không ngờ đến bây giờ anh lại còn giống như người chẳng có chuyện gì, còn đám người của cô ta cũng đã mệt mỏi dã dời..

Bình Luận (0)
Comment