Cự Long Thức Tỉnh

Chương 239


Lục Hi cau mày, anh cảm nhận được đám lính trên núi đã bắt đầu di tản, chuẩn bị tràn ra bao vây phía sau bọn họ.

Anh phải mang theo đám người Thạch Kế Đông cho nên chuyện rút lui bây giờ chắc chắn không kịp, tốc độ của bọn họ quá chậm.

Lục Hi lập tức trầm giọng nói: "Đứng lên đi, chúng ta đi xem thử".

Hạ Huyên Huyên nói: "Đi xem thử cái gì, đối phương có hỏa lực khủng khiếp như vậy, anh muốn chúng ta đi chịu chết hay sao?"
Tuy rằng Lục Hi đã thể hiện ra bản lĩnh phi thường của mình nhưng Hạ Huyên Huyên vẫn không tin tưởng anh.

"Bọn họ đã bao vây chúng ta rồi, cô cho rằng chúng ta còn có thể chạy trốn được sao? Nếu như các người nghe lời tôi thì tôi sẽ bảo vệ các người an toàn", Lục Hi lạnh lùng nhìn Hạ Huyên Huyên nói.

Mọi người ai cũng do dự, đối phương có quá đông, hơn nữa còn có không ít cao thủ, rõ ràng có ưu thế áp đảo.

Trong khi đó bọn họ chỉ có một cao thủ là Thịnh Quốc An đã bị mất đi khả năng chiến đấu ngay từ loạt đạn đầu tiên, còn lại sáu người lính đặc công thì vẫn vô cùng yếu thế về hỏa lực và quân số, bây giờ Lục Hi chính là niềm hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Sau một lúc, Thạch Kế Đông mới nói: "Mọi người nên nghe lời cậu Lục, bây giờ cũng không còn cách nào tốt hơn".

Mọi người không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.


Tất cả mọi người thận trọng đứng lên, năm người lính đặc công đứng ở hàng đầu tạo thành bức tường người, người lính còn lại cõng theo Thinh Quốc An trên lưng, trong khi Lục Hi ở giữa bắt đầu chậm rãi đi vào thung lũng.

Trên đường đi ai cũng e ngại, lo lắng đề phòng, rất sợ chỉ trong nháy mắt sẽ lại có thêm một loạt đạn bắn tới đây.

Nhưng may mắn thay tất cả mọi người đều bình an vô sự trên đường đi.

Mọi người cứ đi như vậy trong khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đã tiến vào thung lũng.

Bước vào trong thung lũng, bọn họ thấy Julien đang ngồi trên ghế hút xì gà rất thoải mái.

Gonzalez tóc vàng tung bay đang nở nụ cười ung dung đứng bên cạnh Julien.

Ở một bên khác, Vương Kiến đang đứng nhìn những người đang đi tới với ánh mắt oán hận.

Mọi người nơm nớp lo sợ tới gần, khi họ đến gần thì Hạ Nguyên Phi liền nhìn thấy học trò Vương Kiến của mình cho nên ngay lập tức sửng sốt.

"Tại sao cậu lại ở đây?"
Vương Kiến cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập oán hận nhưng cũng không nói gì.

Hạ Huyên Huyên nhìn thấy ánh mắt của Vương Kiến thì cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra cho nên cô ta tức giận nói: "Thì ra là do anh bán tin tức, đồ phản bội vô liêm sỉ, bán nước cầu vinh".

Vương Kiến nghe Hạ Huyên Huyên nói vậy thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liền lộ ra vẻ dữ tợn nói.

"Là tôi thì đã sao? Tôi theo đuổi cô nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn hờ hững với tôi, cô dựa vào thứ gì mà kiêu ngạo đến thế, tôi thì có chỗ nào không tốt chứ? Tôi chỉ phạm một chút sai lầm mà ông nội của cô đã xem như tôi không tồn tại trước mặt mọi người, các người đối xử với tôi như vậy, có ngày hôm nay là đáng lắm!"
Nhìn thấy Vương Kiến đang tức giận gầm lên, cả Hạ Nguyên Phi và Hạ Huyên Huyên đều sững sờ.

Bọn họ đều không ngờ một người luôn tỏ ra trung thực và hiền lành như Vương Kiến lại có thể làm ra chuyện điên rồ này.

Theo Hạ Huyên Huyên, cô ta ngoại trừ việc không thích Vương Kiến thì cũng không đối xử quá tồi tệ với hắn ta, không hiểu tại sao hắn ta lại có thành kiến với mình như vậy.

Cô ta không biết rằng tuy Vương Kiến có vẻ ngoài không tệ nhưng xuất thân nông thôn của hắn ta đã khiến cho hắn ta có một sự tự ti không thể xóa bỏ trong lòng.


Để theo đuổi Hạ Huyên Huyên thì hắn ta đã phải lấy hết dũng khí vượt qua chướng ngại tâm lý của chính mình, nhưng sau đó Họ Huyên Huyên lại phớt lờ hắn ta khiến cho hắn ta chịu đả kích nặng nề, sự tự ti mà bản thân cố che giấu bao lâu nay cũng bùng phát trở lại.

Cộng thêm việc Hạ Nguyên Phi không chút kiêng kị phê bình Vương Kiến ở trước mặt biết bao nhiêu học trò đã trở thành mồi lửa làm bùng lên ngọn lửa phẫn nộ của Vương Kiến, cuối cùng mới khiến cho chuyện này xảy ra.

Lòng người là thứ khó hiểu nhất, ông cháu bọn họ không ngờ tới chuyện này cũng là bình thường, bởi vì bọn họ không phải Vương Kiến cho nên không thể hiểu được tâm trạng của hắn ta.

Lúc này, Julien mỉm cười nói: "Vị nào là giáo sư Hạ Nguyên Phi? Tôi muốn cảm ơn ông ta một chút".

Hạ Nguyên Phi bình tĩnh nói: "Là tôi đây".

"Hóa ra là ông, tôi vô cùng ngưỡng mộ kiến thức uyên bác của ông", Julien vừa hút xì gà vừa luôn miệng tán thưởng.

"Ông là ai?"
"Ông có thể gọi tôi là Julien".

"Đây là đất của Hoa Hạ, tất cả các di tích văn hóa được tìm thấy đều thuộc về Hoa Hạ.

Ông làm như vậy là bất hợp pháp nghiêm trọng", Hạ Nguyên Phi nói.

Julien cười nhẹ nói: "Luật pháp chỉ dành cho những kẻ yếu đuối.

Đối với những người như chúng tôi thì nó không có tác dụng đâu".


Mấy người Hạ Nguyên Phi đều biến sắc, lời nói này rõ ràng có ý uy hiếp trắng trợn, người này hoàn toàn không hề để ý đến luật pháp.

Đúng lúc này, phía sau có tiếng bước chân vội vã vang lên, có ba mươi quân nhân được trang bị đầy đủ vũ trang hạng nặng đang chặn lối ra của thung lũng rồi chậm rãi tiến tới gần.

Hạ Huyên Huyên vừa thấy vậy thì vội vàng la lên: "Người họ Lục kia, anh đã dẫn chúng tôi vào vòng vây rồi, bây giờ phải làm sao?"
Nhìn thấy lối thoát bị chặn, Hạ Huyên Huyên ngay lập tức kinh hãi trách móc Lục Hi trước tiên.

Lục Hi âm thầm lắc đầu, không để ý tới cô ta mà chỉ quay sang nói với Julien: "Vậy nếu như tôi trừng phạt ông ở đây thì cũng chẳng sao".

"Anh điên rồi sao?"
Đến giờ phút này mà Lục Hi vẫn còn nói ra những lời như vậy, tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy khó tin, bọn họ có cảm giác như Lục Hi đã hoàn toàn phát điên rồi, rõ ràng tình hình của phe mình đang vô cùng bất lợi.

Đúng lúc này, Gonzalez bước tới cười nói: "Xin lỗi, không ai có thể đe dọa ông Julien trước mặt Gonzalez tôi".

Nói xong, Gonzalez liền ngưng tụ ra một thanh kiếm lớn màu trắng trong tay của mình.

Thanh kiếm dài ba thước rộng một thước, gần bằng nửa cánh cửa lớn, bên trên thanh kiếm đang rực lên một ngọn lửa trắng ngà, chỉ trong chớp mắt đã có một làn sóng nhiệt vô hình truyền ra khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy cổ họng khô khốc..

Bình Luận (0)
Comment