Cự Long Thức Tỉnh

Chương 302


Trên đường đi khi nhớ tới khoảng thời gian chung sống với Jennifer trong vài ngày này, Lục Hi cũng là trăm mối ngổn ngang.

Anh và Jennifer định sẵn chỉ là một đôi chồng hờ vợ tạm, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, suy nghĩ đến mấy cũng vô dụng.

Cứ như vậy sau hơn ba giờ lái xe, mọi người cũng đã đến được Milan, trọ lại tại khách sạn Plaza.

……
Cùng lúc đó trong nhà thờ Thánh Phêrô tại Vatican.

Augustus lại một lần nữa đẩy cánh cửa gỗ bước vào căn phòng khiến hắn cảm thấy vô cùng bức bối kia.

Giáo hoàng tràn ngập hương vị tháng năm vẫn ngồi đọc sách, thánh nữ của giáo hội như cũ đứng sau Giáo hoàng với vẻ mặt vô cảm.

“Thưa Giáo hoàng bệ hạ đáng kính, Fred đã trở lại nhưng bị thương nặng nề, có thể cần tới sự giúp đỡ của người”, Augustus quỳ một gối xuống nói.

Giáo hoàng vừa nghe vậy liền gấp lại cuốn tiểu sử các vị thần đang đọc dở trên tay rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, chậm rãi nói: “Đứa trẻ đáng thương, chúng ta qua đó xem sao”.

Nói đoạn, dưới sự dìu đỡ của thánh nữ ông ta khó khăn đứng dậy, di chuyển ra ngoài.

Giờ phút này ông ta không có bất kỳ khác biệt nào so với một ông lão bình thường gần đất xa trời, già nua đến mức gần như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào mà vĩnh biệt cõi đời.


Căn phòng gỗ vốn chỉ cách đại sảnh vài trăm mét nhưng Giáo hoàng lại đi bộ gần nửa tiếng đồng hồ.

Tuy rằng Augustus nôn nóng nhưng cũng không dám thúc giục mà chỉ theo sát phía sau chậm chạp lê từng bước.

Thật không dễ dàng mới tới được sảnh lớn của nhà thờ, chỉ thấy Fred toàn thân cháy đen, hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên mặt đất.

Lúc này Giáo hoàng nhìn Fred và thở dài nói: “Đúng là đứa trẻ tội nghiệp, xin Chúa hãy khoan thứ cho tội lỗi của đứa bé”.

Dứt lời, Giáo hoàng chỉ tay lên bầu trời, ngay sau đó một ánh sáng thần thánh thuần khiết chiếu xuống từ trên mái vòm của nhà thờ, rơi xuống cơ thể của Fred.

Trong nháy mắt, cơ thể cháy sém của Fred nứt lìa, lộ ra thịt non mới màu phấn hồng, đồng thời mọc lên lớp da mới.

Hơn mười phút sau, Fred đã hoàn toàn tái sinh và trở lại nguyên vẹn.

Ánh sáng thần thánh đã lùi xa, Giáo hoàng đột nhiên ho dữ dội hai tiếng, dáng vẻ như sắp buông bỏ nhân gian.

Augustus vội vàng bước tới đỡ lấy Giáo hoàng, lo lắng gặng hỏi: “Giáo hoàng bệ hạ, người không sao chứ?”
Giáo hoàng thở hổn hển hai hơn, chậm rì rì đáp: “Già rồi, cũng không dùng được nữa”.

Đúng lúc này chỉ thấy Fred choàng tỉnh.

Nhìn xuống làn da hoàn hảo lành lặn của bản thân, hắn không do dự bật dậy rồi quỳ xuống trước mặt Giáo hoàng: “Cảm ơn Giáo hoàng bệ hạ đã ban tặng cho tôi một sinh mạng mới”.

Giáo hoàng lắc đầu đáp: “Đây là sức mạnh của thần Ánh sáng, ngươi nên cảm ơn người mới phải”.

Nghe được lời này Augustus hơi nhíu mày, Fred lại lập tức đáp: “Tạ ơn thần Ánh sáng vĩ đại”.

Sau đó chỉ thấy Fred cung kính nói với Giáo hoàng:
“Thưa Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, thế giới này còn có sự tồn tại nào càng mạnh mẽ hơn cả thần Ánh sáng không?”
Giáo hoàng lắc đầu.

“Đứa trẻ à, ta biết ngươi muốn nói gì, thế giới này không có sự tồn tại nào vĩ đại bằng thần Ánh sáng, chỉ là có rất nhiều người mạnh mẽ hơn ngươi mà thôi, hy vọng sự việc lần này có thể dạy cho ngươi một bài học sâu sắc, phải biết rằng kiêu ngạo là một loại tội lỗi”.

Fred lúc này hổ thẹn cúi thấp đầu.


“Giáo hoàng bệ hệ”, Augustus lại tiếp lời: “Không lẽ chúng ta mặc kệ sự tồn tại của người này sao? Tôi hoài nghi cái chết của Gonzalez cũng có liên quan tới hắn ta”.

Giáo hoàng quay người, thánh nữ kịp thời dìu ông ta đi về phía căn phòng gỗ, chỉ chừa cho hắn một tấm lưng gầy guộc.

Sau đó chỉ nghe thấy một giọng nói thăng trầm truyền tới.

“Sự tồn tại của hắn ta ắt phải có lý do, có lẽ sẽ có một ngày, chúng ta sẽ phát hiện, thực ra sự lựa chọn của mọi người đều cùng hướng về một con đường, chỉ là mỗi người tiến về phía trước theo những phương thức khác nhau mà thôi”.

Lúc này, trong phòng tổng thống, Miêu Tình đang ngồi ở phòng khách nhìn Lục Hi đang hăng say ăn nguyên một con cừu nướng, trên mặt anh lộ ra vẻ hưng phấn không gì sánh được.

Vừa rồi cô không chỉ đàm phán thành công trở thành người phát ngôn của Oneill, giành được một khoản tiền ứng trước khả quan, hơn nữa, ông Leyman còn ký một loạt thỏa thuận với cô để xúc tiến quảng bá cô tới Hollywood.

Và trong chuyện này cô hầu như không cần phải làm gì, chỉ cần nỗ lực diễn xuất thật tốt, điều kiện thực sự là quá ưu đãi.

Miêu Tình cũng biết tất cả những điều này đều đến từ anh Lục trước mắt này.

“Anh Lục, tôi thực không biết nên cảm ơn anh thế nào mới phải đây”, Miêu Tình ở một bên bất an nói.

Lục Hi vừa ăn thịt cừu nướng nguyên con non mềm vừa cười đáp: “Thuận nước giong thuyền mà thôi, không cần cảm ơn”.

Miêu Tình đột nhiên nghiêm nghị nói: "Anh Lục, việc này đối với anh mà nói có thể chỉ là một câu nói, nhưng anh đã thay đổi cuộc đời của tôi, tôi thực sự không biết nên cảm ơn anh thế nào, anh xem, tôi có thể làm chuyện gì đó cho anh được không?”
Miêu Tình nói đoạn liền nhìn Lục Hi với ánh mắt nóng bỏng.

Lục Hi dừng dao nĩa, lấy khăn ăn lau miệng, chậm rãi trả lời:
“Diễn xuất cho tốt, trở thành một diễn viên giỏi, không làm ô danh nước nhà, có thể đem vinh quang về cho đất nước, sau khi thành danh có thể làm việc gì đó có ích cho Hoa Hạ chính là báo đáp tốt nhất đối với tôi”.


Miêu Tình nghe sau khi sững sờ hồi lâu mới từ tốn gật đầu nói: “Tôi nhớ rồi anh Lục, tôi nhất định sẽ làm một người hữu dụng theo yêu cầu của anh”.

Lục Hi gật đầu, đúng lúc này điện thoại của anh bỗng nhiên đổ chuông, thấy dãy số hiển thị bên trên là của Tư Không Trích Tinh liền nghe máy:
“Alo”.

"Anh có quen người nào tên Tư Không Trích Tinh không?”
Nhưng giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia lại không phải là Tư Không Trích Tinh, Lục Hi thoáng ngẩn người rồi nhanh chóng đáp: “Có quen, sao thế?”
“Hắn ta trộm đồ của ông chủ chúng tôi, đem 50 triệu đến chuộc người đi”, đối phương nói lạnh băng.

Lục Hi hít một hơi, chậm rãi nói: "Để Tư Không Trích Tinh nghe điện thoại”.

Một lúc sau điện thoại vang lên giọng nói của Tư Không Trích Tinh.

“Đại ca cứu tôi với, bọn chúng đánh gãy hai chân tôi, còn muốn 50 triệu nếu không sẽ giết tôi”.

Trong giọng nói của Tư Không Trích Tinh mang theo đau đớn cùng cực.

Lục Hi trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Bình Luận (0)
Comment