Cự Long Thức Tỉnh

Chương 325

Liễu Bồi Nhiên nở nụ cười âm u lạnh lẽo.

"Chúng ta hãy chờ đợi, đợi khi Lục Thiên Hành bị giết chết tôi lại xuống núi quét sạch hết thảy những kẻ đang vui sướng nhảy múa, muốn nhân cơ hội chiếm lấy chỗ tốt của nhà họ Liễu chúng ta kia, chấn hưng uy danh của nhà họ Liễu”.

Trong lời nói của Liễu Bồi Nhiên lộ ra một luồng sát khí u ám.

Đúng lúc này có người tiến vào thông báo: "Gia chủ, bên ngoài có người nói là bạn lâu năm muốn xin gặp người, tên là Chu Tiên Hiền".

Nghe được cái tên này gương mặt Liễu Bồi Nhiên lập tức lộ ra nét vui mừng: "Mau mời vào".

"Vâng".

Người truyền tin thưa một tiếng lại vội vã chạy ra ngoài.

"Nhà họ Liễu lại có thêm một sự trợ giúp mạnh mẽ nữa, quả là trời cũng giúp ta mà", Liễu Bồi Nhiên vừa phấn khích xoa tay vừa thốt lên.

Liễu Truyền Chung khó hiểu hỏi: "Tôi chưa từng được nghe nói qua về người này, ông ta có chỗ nào hơn người sao?"

Liễu Bồi Nhiên vuốt râu đáp.

"Ông ta là bạn tốt của tôi thuở niên thiếu, khi đó cả hai đều đã bước chân vào cảnh giới tiên thiên, hăm hở du lịch cả nước, nhưng đi được nửa đường thì không biết vì sao ông ta lại chuyển sang tu luyện đạo pháp, từ đó về sau, chúng tôi rất hiếm khi gặp mặt, có lẽ hiện tại đạo pháp của ông ta cũng đã đạt được thành tựu, đây không phải là hỗ trợ nhà họ Liễu chúng ta như hổ mọc thêm cánh hay sao”.

Liễu Gia Đống sững người, thời trẻ đã là cao thủ tiên thiên, vậy là có tư cách so sánh với gia chủ rồi, nếu chuyên tâm tu luyện võ đạo sợ rằng nay đã là một tông sư nổi danh khắp nơi.

Chỉ là đạo pháp bị vắng vẻ đồng thời vô cùng thâm thúy nên mọi người đều đã lựa chọn từ bỏ, từ đó đạo pháp cũng trở thành sự tồn tại trong truyền thuyết, rất ít khi gặp được người có thực lực đáng kể trên con đường đạo pháp này. Ngẫu nhiên cũng chỉ là phường lừa gạt trong giang hồ chiếm phần nhiều, do đó mọi người ngày nay đều đã không còn mặn mà với đạo pháp nữa.

Nhưng một cao thủ tiên thiên bỗng nhiên rẽ hướng sang tu luyện đạo pháp ắt hẳn phải có lý do của mình, cho dù không gặt hái được thành quả gì nhưng chắc chắn trở thành một bán bộ tông sư cũng không có vấn đề.

Rốt cuộc đã nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù một cao thủ tiên thiên không đột phá được tới cảnh giới tông sư cũng là chuyện bình thường.

Đúng lúc này từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói sôi nổi: “Bồi Nhiên đã lâu không gặp”.

Cùng với âm thanh này, một ông già râu tóc hoa râm cũng bước vào.

Ông lão có khuôn mặt gầy guộc, mặc một chiếc áo choàng màu xanh, mang cốt cách dáng dấp của bậc tiên nhân.

Liễu Bồi Nhiên vội vàng đứng dậy, chắp tay chào đón: “Tiên Hiền, đã lâu không gặp, tôi nhớ ông gần chết”.

Sau khi chào hỏi qua lại, Liễu Bồi Nhiên nhanh chóng kéo Chu Tiên Hiền đến ngồi ở vị trí trung tâm.

Liễu Truyền Trung dâng lên một tách trà.

Chu Tiên Hiền nhấp một ngụm rồi nhìn Liễu Bồi Nhiên nói: “Bồi Nhiên, sắc mặt của ông trông không tốt lắm”.

“Ài”, Liễu Bồi Nhiên thở dài một hơi: “Không giấu gì ông, vài ngày trước tôi có giao đấu với người khác nên bị thương, thực sự hổ thẹn mà”.

Là một tông sư, người được mệnh danh bất khả chiến bại lại cũng có thể bị thương, Liễu Bồi Nhiên quả thực cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lúc này chỉ thấy Chu Tiên Hiền vuốt chòm râu dài lơ thơ ba cọng trắng như tuyết của mình, nghiêm mặt nói: “Tôi cũng vừa xuống núi liền nghe được tin tức này nên mới gấp rút chạy tới đây, là kẻ nào có bản lĩnh lớn như vậy đánh bị thương một người đã là cảnh giới tông sư như ông?”

“Nói ra thật hổ thẹn, kẻ đó tên là Lục Thiên Hành, tuổi ngoài hai mươi, quả thực vô cùng hung hãn với một thân chân khí cuồn cuộn, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta mà”, Liễu Bồi Nhiên lắc đầu cảm thán.

Lúc này Chu Tiên Hiền lại nói: “Bồi Nhiên, ông không cần lo lắng, tôi và ông là bạn bè sinh tử, lần này tôi xuống núi, đạo pháp cũng có chút thành tựu nhỏ, nghe ngóng được chuyện này liền đuổi tới đây, tôi sẽ không bao giờ để hắn yên thân khi đã làm ông bị thương đâu".

Nói đoạn Chu Tiên Hiền vuốt râu với vẻ mặt kiêu ngạo.

Liễu Bồi Nhiên nghe vậy thì mừng rỡ, vội nói: "Đạo pháp của Tiên Hiền đạt được thành tựu vĩ đại thật là trời giúp tôi, tôi còn đang lo sợ tên nhóc đó giết tới tận cửa, một nhà lớn bé đều đang thấp thỏm không yên đây".

Liễu Bồi Nhiên cố ý kể lể bản thân thêm thảm hại, nhưng không hề đề cập đến việc ông ta treo thưởng cho cái mạng của Lục Hi.

"Đừng lo, có tôi ở đây nhất định sẽ khiến hắn một đi không trở lại".

Liễu Bồi Nhiên cau mày, sau đó trên mặt lộ ra vẻ âu sầu, thoáng do dự rồi mới cẩn thận nói: "Tiên Hiền à, kẻ này tuy trẻ tuổi nhưng năng lực phi phàm, ông thực sự chắc chắn chứ?"

Đạo pháp ngày nay suy tàn, gần như không còn tăm hơi, sự am hiểu của mọi người đối với nó cũng rất hạn chế, ngay cả một tông sư như Liễu Bồi Nhiên cũng không biết rõ đạo pháp lợi hại đến đâu nên khó tránh khỏi lo lắng.

Chỉ thấy Chu Tiên Hiền khẽ cười, trong miệng phun ra một chữ:

"Thái!"

Tinh thần những người đang có mặt lập tức ngẩn ngơ rồi đột nhiên phát hiện dưới chân mình đã biến thành một mảnh a tì địa ngục, họ thấy vô số hồn ma đang bò lên men theo vách núi đổ nát thê lương đang lôi kéo họ xuống địa ngục vô tận vậy, sợ hãi tới mức liên tục vang lên từng trận kêu la kinh hoàng.

Một lúc sau con ngươi họ bỗng sáng rực, bởi ảo ảnh đều đã biến mất nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này họ mới nhận ra đó là ảo giác, mà sống lưng mình cũng đã ướt đẫm.

Lúc này chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên kinh ngạc đứng bật dậy, chắp tay nói với Chu Tiên Hiền: “Đạo pháp của Tiên Hiền quả nhiên huyền diệu, thực sự khiến tại hạ được mở rộng tầm mắt mà”.

Liễu Bồi Nhiên thực sự hết sức kinh hãi, ông ta chưa từng thấy qua một phương pháp thần kỳ nào đến mức chỉ với một tiếng quát gãy gọn liền có thể khiến con người ta rơi vào ảo cảnh như vậy.

Phải biết rằng trong cuộc quyết chiến giữa các cao thủ, chỉ một hai giây mất tập trung đã đủ đẩy bản thân vào chỗ chết, huống chi là rơi vào ảo giác trong thời gian dài như vậy cũng đã đủ để người khác giết mình vài lượt rồi.

Lúc này Chu Tiên Hiền mới nói.

"Bồi Nhiên à, trước đây tôi cũng không tin đạo pháp có thể kỳ diệu như vậy, nhưng sau khi vô tình bắt gặp một vị cao nhân thi triển đạo pháp, tôi lập tức thay đổi cách nhìn nhận, đạo pháp còn khó hiểu cay đắng hơn võ đạo nhiều, nó cực kỳ khó tu luyện, nhưng một khi đạt được thành tựu lại sẽ có đủ thủ đoạn mà võ đạo căn bản không thể có được, thực sự là đánh đâu thắng đó”.
Bình Luận (0)
Comment