Cự Long Thức Tỉnh

Chương 347


Lục Hi vung tay lên, trường đao của An Trung chém lên cánh tay anh phát ra một trận rung vang của kim loại va chạm vào nhau.

“Không tồi, thân là một võ giả tiên thiên sơ kỳ cậu có tư cách để kiêu ngạo đó, nhưng vẫn có vài người cậu không có khả năng chọc tới nổi”.

Nói đoạn An Trung đứng dậy với vẻ mặt đằng đằng sát khí, chuẩn bị dạy cho Lục Hi một bài học.

“Trước lo cái thân của anh cho tốt đi”, Lục Hi hờ hững đáp.

“Cậu nói cái gì?”, An Trung phẫn nộ quát lên.

Đúng lúc này Lục Hi khẽ búng ngón tay, sắc mặt An Trung trong nháy mắt thay đổi.

Trong cơ thể gã lúc này có một cỗ năng lượng mạnh mẽ đang bắt đầu điên cuồng chạy tán loạn và công kích các cơ quan nội tạng của gã, An Trung vội vàng điều động chân khí tiến hành ngăn chặn bao bọc chúng lại.

Lúc này gã đã hiểu năng lượng này chính là nguồn sức mạnh gã đã rút ra từ trên người Diệp Trạch Vinh khi đó, nhưng theo góc nhìn của gã vào thời điểm đó nó vô cùng dịu ngoan, bản thân chỉ cần cố gắng một chút đã tiêu hóa xong, sao bây giờ lại bỗng nhiên trở nên cuồng bạo như vậy, gã cũng bắt đầu có dấu hiệu không khống chế nổi nữa.


Nhưng điều mà gã không hay biết là năng lượng Lục Hi lưu lại trong cơ thể Diệp Trạch Vinh khi đó không có ý định giết chết gã, chỉ là muốn cho gã một cảnh cáo nhỏ do đó không hề điên cuồng,
Nhưng kể từ khoảnh khắc gã hấp thụ nguồn năng lượng đó Lục Hi đã biết được, vì vậy khi gã vừa đặt chân tới thành phố Tây Kinh, Lục Hi đã biết.

Hiện tại khoảng cách giữa hai người lại gần nhau như vậy, nguồn năng lượng đang ẩn náu trong cơ thể gã kia dưới sự thúc giục của Lục Hi lập tức bạo phát như lửa cháy bừng bừng, trình độ cuồng bạo đủ khiến An Trung kinh hồn táng đảm.

An Trung giờ phút này nào còn tâm trí quan tâm tới Lục Hi, luồng sức mạnh trong cơ thể gã hóa thành từng chiếc kim sắt đang không ngừng công kích nội tạng gã với khí thế hung mãnh.

An Trung điều động toàn bộ chân khí điên cuồng vây chặn, nhưng tu vi hiện tại của Lục Hi đã sâu hiểm khó dò, há phải là thứ cho một tên tiên thiên như gã có thể địch lại.

Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, toàn bộ lục phủ ngũ tạng của gã đều đã bị tổn hại, khóe miệng lập tức tràn ra máu tươi.

Tuy rằng những năng lượng hóa thành kim thép kia đã bị chân khí trong cơ thể gã tiêu hao không ít, nhưng vẫn còn sót lại rất nhiều và đang không ngừng tấn công gã, An Trung chỉ đành dồn hết tâm trí, khổ sở chống đỡ.

Lục Hi mỉm cười nhìn khuôn mặt đang vặn vẹo vì đau đớn của An Trung, hiện tại anh có thể dễ dàng giết chết gã, một cao thủ đến từ Thượng Kinh cũng chẳng ra sao.

Cứ như vậy vài phút sau, An Trung đột ngột phun ra một ngụm máu rồi đưa mắt nhìn Lục Hi với gương mặt tái nhợt.

Lục Hi chỉ cười thờ ơ: “Thế nào, mùi vị ngon lành chứ?”
Trong lòng An Trung lúc này đã kinh hãi không thôi, mặc dù nguồn năng lượng này đã bị gã dập tắt, nhưng nó lại tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho nội tạng của gã, trong vòng ba đến năm năm căn bản không thể hồi phục lại.

Hơn nữa gã hiện tại vô cùng yếu ớt, ngay cả một cao thủ nội gia bình thường cũng đánh không lại, càng không nói đến người trước mặt khiến gã phải vô cùng kinh sợ này.

Gã lúc này mới hiểu được sự khủng bố của người này, bản thân và cậu ta hoàn toàn không cùng ở một đẳng cấp, người này đã là bán bộ tông sư, mà gã còn một khoảng dài mới đặt chân tới cảnh giới này.

Sự chênh lệch của nửa cảnh giới này giống như một khoảng cách khổng lồ, ngăn cách bọn họ xa vời.


Lúc này An Trung mới chậm rãi đáp: “Tôi đánh giá thấp cậu rồi, tuy nhiên, sẽ có người tới xử lý cậu thôi”.

Dứt lời An Trung liền quay người rời đi.

Lời nói của An Trung khiến Lục Hi nheo mắt, trầm giọng quát: "Đứng lại”.

An Trung chậm chạp xoay người, nhìn Lục Hi hỏi: “Thế nào, tôi là người nhà họ An của Thượng Kinh, cậu còn dám giết tôi sao?”
Nhà họ An tại Thượng Kinh cũng là một gia tộc võ đạo được truyền lại qua hàng trăm năm nay, người đứng đầu An Gia Thần là một tông sư trung kỳ, cũng được xếp vào hàng những tông sư hàng đầu của Hoa Hạ.

Hơn nữa, các gia tộc ở Thượng Kinh có mối quan hệ chặt chẽ với giới chính trị, họ không chỉ dựa vào vũ lực để thống trị, những gia tộc bình thường tại các tỉnh khác cũng không thể khiêu khích tới nổi, tuy An Trung bại trận nhưng lại không hề chột dạ thấp thỏm.

Lục Hi lúc này không nói hai lời mà bất ngờ vỗ tới một chưởng vào không khí.

Một chưởng ấn màu vàng sẫm mang theo tiếng xé gió sắc bén lập tức chém về phía An Trung giống như một thanh thiên đao.

An Trung sửng sốt, vội vàng tập hợp chân khí ngưng tụ trên nắm tay phải rồi đánh ra.

“Bùm!”
Sau một tiếng nổ lớn, gã ta trực tiếp bị chém gãy cánh tay phải rồi văng ra khỏi cửa hàng tạp hóa, nằm sõng soài trên đường bên ngoài.


Lục Hi lúc này mới lạnh lẽo nói: “Gia tộc Thượng Kinh cũng chẳng có gì đặc biệt, đừng quá xem trọng bản thân mình, nhớ lấy, anh nợ tôi 500 triệu, cho anh một tháng gom đủ rồi mang đến đây, nếu không ông đây liền chém giết tới Thượng Kinh, nhổ tận gốc nhà họ An mấy người”.

An Trung giờ phút này liên tục nôn ra vài ngụm máu, giãy giụa đứng lên với vẻ mặt oán độc, gã hung ác trừng mắt nhìn Lục Hi một cái, lôi cánh tay bị đứt đoạn rời đi.

Gã không ngờ Lục Hi vậy mà dám ra tay nặng như vậy, hiện tại vết thương của gã càng thêm nghiêm trọng, nội tạng chảy máu trong rất nhiều, không mất tám mười năm thì đừng hy vọng có thể bình phục được.

Cho dù khôi phục lại, gã có lẽ cũng sẽ lưu lại bệnh ngầm, căn bản đã vô duyên với con đường tông sư, có thể tưởng tượng được nỗi phận hận trong lòng gã lúc này.

Tông sư là ước mơ và theo đuổi cả đời của một võ giả, gã ta làm sao có thể nuốt trôi mối hận này, sau khi trở về nhất định phải mời gia chủ báo thù cho mình, người của nhà họ An không thể bị nhục nhã như vậy.

Nhìn An Trung rời đi với vẻ mặt căm hận, Lục Hi phát ra một tiếng cười chế nhạo.

Anh vốn chỉ định dạy cho An Trung một bài học nhỏ, nhưng người này lại không biết tốt xấu, ngạo nghễ bất thường, còn cố ý đập vỡ đồ gốm của anh, đồ của bản thân gã ta cũng dám động tới, mà cuối cùng còn dám lấy nhà họ An ra để hù dọa anh,
Một chưởng này chính là cái giá cho sự ngạo mạn của gã..

Bình Luận (0)
Comment