Cự Long Thức Tỉnh

Chương 408

Chương 408

“Mời vào”, Lục Hi nói.

Tần Nguyên Cửu đẩy cửa vào nói với Lục Hi: “Cậu Lục, bữa tiệc đã được sắp xếp xong”.

Vốn dĩ Lục Hi và A Đóa đã ăn rồi, nhưng bọn họ cũng đã đồng ý với người ta từ trước đó cho nên Lục Hi cũng không thể từ chối.

Lục Hi và A Đóa đi lên tầng cao nhất của khách sạn dưới sự dẫn đường của Tần Nguyên Cửu.

Tầng cao nhất có nhà hàng với tầm nhìn tuyệt vời, qua những ô cửa kính mọi người gần như có thể phóng tầm mắt bao quát toàn thành phố.

Lúc này trời vừa về đêm, ánh đèn neon khắp nơi mở sáng đã trang hoàng cho thành phố thêm phần xa hoa lộng lẫy.

Tần Nguyên Cửu mang hai người bọn họ tới phòng bao lớn nhất đã đặt trước, đẩy cửa bước vào nói: “Cậu Lục, mời vào”.

Lục Hi gật đầu, dẫn A Đóa đi vào trong phòng bao, trong phòng bao có hơn chục người đang ngồi, vừa nhìn thấy Lục Hi đi vào thì tất cả đều đứng dậy cúi đầu chào Lục Hi: “Chào cậu Lục”.

Cảnh tượng này khiến A Đóa bị sốc.

Lục Hi cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Nguyên Cửu, nét mặt nghi hoặc.

Tần Nguyên Cửu vừa nhìn thấy, liền nhanh chóng giải thích: “Đây đều là quản lý của tất cả các cửa hàng chi nhánh của Giai Mĩ ở Đô Thành, tôi gọi họ đến đây để cho cậu Lục chỉ bảo và khích lệ vài câu”.

Lục Hi vừa nghe liền cảm thấy dở khóc dở cười nói: “Tôi thì có chuyện gì mà cần chỉ bảo với chẳng khích lệ, tôi là chủ của các người sao?”

Tần Nguyên Cửu vội nói: “Sếp Hoắc đã dặn dò rồi, chúng tôi nhất định phải làm theo lời căn dặn của cậu Lục, không được phạm sai lầm. Chỉ cần được cậu Lục đây chỉ bảo vài câu thì chúng tôi sẽ được lợi cả đời”.

Lục Hi cau mày nói: “Mọi người ngồi xuống đi”.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Tần Nguyên Cửu vội vàng kéo ghế cho Lục Hi và A Đóa.

Sau khi Lục Hi ngồi xuống, anh mới chậm rãi nói: “Tôi không có gì để chỉ dạy hay khích lệ mọi người, nếu như cứ giữ tác phong quan liêu thế này thì sau này Giai Mĩ sẽ càng lúc càng đi xuống, mọi người cũng sẽ không có kết quả tốt”.

Tần Nguyên Cửu vừa nghe lời này thì trong lòng đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, biết bản thân mình đã quá vội vàng nịnh nọt.

Chỉ bởi vì sếp Hoắc đã nhiều lần căn dặn phải phục vụ tốt cho cậu Lục này cho nên Tần Nguyên Cửu bất giác cho rằng cậu Lục là quan chức cấp cao của chính phủ cho nên sếp Hoắc mới phải chú ý đến như vậy.

Bây giờ nhận ra đối phương rõ ràng không phải là người trên quan trường, ông ta lập tức cảm thấy rất xấu hổ.

“Cậu Lục, thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng cậu là quan chức cho nên…”, Tần Nguyên Cửu lúng túng nói.

Lục Hi cười nói: “Tôi chỉ là bạn của sếp Hoắc mà thôi, mọi người đừng suy nghĩ nhiều”.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến một giọng nói kiêu ngạo.

“Không cần biết ai đang ở bên trong, mau dọn hết phòng bao này ngay lập tức đi! Mấy ngày nay ông đây đang rất bực mình, đừng để ông đây điên lên!”

Tần Nguyên Cửu vừa nghe xong liền lập tức nói: “Thật xin lỗi cậu Lục, để tôi ra ngoài xem thử một chút”.

Nở một nụ cười kỳ quái, Lục Hi gật đầu.

Tần Nguyên Cửu xoay người đi ra ngoài, một lúc sau thì ông ta trở lại, ngượng ngùng nói: “Cậu Lục, hay là chúng ta đổi phòng đi”.

Lục Hi cười nói: “Tại sao?”

Bình Luận (0)
Comment