Cự Long Thức Tỉnh

Chương 50


Nhìn Vân Khả Thiên đáng thương, Lục Hi lắc đầu nói: "Buổi trưa hôm nay có kẻ ngốc mời tôi đi ăn cơm ở lầu ba sảnh đế vương khách sạn Khôn Mậu.

Tôi thật sự không có thời gian".

Vân Khả Thiên nghe xong liền nói: "Chúng ta cùng nhau đến khách sạn Khôn Mậu đi, chúng ta đều là bạn bè mà".

Sắc mặt Lục Hi bỗng nhiên trở nên kỳ quái, anh cười nói: "Được rồi, anh muốn đi cùng thì cứ đi".

“Được rồi, vậy tôi về trước đây, buổi trưa gặp lại”, nói lời tạm biệt với Lục Hi, Vân Khả Thiên vội vàng chạy đi.

Sau khi Vân Khả Thiên rời đi, Hoắc Tư Duệ nhìn chằm chằm Lục Hi hồi lâu.

Lục Hi sờ sờ mặt mình rồi hỏi: "Làm sao vậy, trên mặt tôi có nhọ nồi sao?"
Hoắc Tư Duệ lắc đầu nói: "Không phải, anh có thù oán với những người đó từ khi nào, sao bọn họ còn muốn xin lỗi anh?"
Hoắc Tư Duệ nghĩ mãi mà không đoán ra được.

Hai nhân vật lớn của tỉnh Tây Bắc lại phải đến xin lỗi Lục Hi, cho dù anh có năng lực lớn nhưng còn có thể vượt qua vợ chồng Vân Thắng Quốc hay sao?
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, chúng ta đi ăn sáng trước đi, tôi rất đói”, Lục Hi vừa nói vừa ôm bụng.

Hoắc Tư Duệ gật đầu, thấy Lục Hi không muốn nói nữa thì cô cũng ngoan ngoãn dừng lại, hai người đi đến quán điểm tâm trong hẻm ăn cơm.

Sau đó, Hoắc Tư Duệ sững sờ nhìn Lục Hi ăn hết năm lồng bánh bao hấp, bảy cái bánh quẩy, ba bát súp cay thì mới có vẻ vừa đủ no.

“Bình thường anh cũng ăn mạnh như vậy sao?”, Hoắc Tư Duệ kinh ngạc hỏi.


Cô không thể hình dung được Lục Hi đã nhét hết đống thức ăn đó vào bụng như thế nào.

"Bình thường cũng vậy, mấu chốt là ăn không được xấu hổ", Lục Hi ợ hơi nói.

Từ khi Lục Hi luyện Long Đằng quyết thì sức ăn của anh cũng tăng vọt, nói thật là anh hầu như không cảm thấy no, nếu như ăn hết sức thì anh cảm thấy mình còn có thể ăn hết một con bò.

"Bội phục bội phục", Hoắc Tư Duệ bật ngón cái khen ngợi Lục Hi.

Cơm nước xong xuôi hai người liền trở lại tiệm tạp hoá, Lục Hi ra ngoài gọi điện thoại, sau đó hai người lại nói chuyện thêm một lúc.

Nửa giờ sau, Miwa Nozaki xuất hiện ở cửa hàng tạp hóa.

"Ông lớn".

Ngay khi Miwa Nozaki nhìn thấy Lục Hi thì cô ta liền vái lạy.

Lục Hi thấy vậy liền nói: Được rồi, về sau đừng làm chuyện này nữa, tôi không thích".

"Vâng, thưa ông lớn".

Thấy Lục Hi không cho mình hành đại lễ, Miwa Nozaki cũng không nói thêm mà chỉ đứng sau lưng anh như một người hầu.

Hoắc Tư Duệ đã gặp Miwa Nozaki lần thứ hai, tuy lần trước cô không có cảm giác gì nhưng lần này, không biết vì lý do gì trong lòng cô lại cảm thấy hơi không thoải mái.

Quay qua quay lại đã hơn mười một giờ, Lục Hi nói: "Đi thôi, đừng để người ta chờ lâu".

Ba người đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, Lục Hi lái chiếc xe hỏng của mình chở theo một người đẹp có khối tài sản đáng giá hàng trăm triệu và một người đẹp có khối tài sản đáng giá hàng tỷ đồng đi thẳng đến khách sạn Khôn Mậu.

Khi họ đến khách sạn và đi lên tầng ba, họ không thấy một vị khách nào, chỉ có một số nhân viên phục vụ đang đi đi lại lại.

Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, ba người đến sảnh đế vương.

Vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy Nhậm Chí Viễn đang ngồi trên chiếc bàn tròn chính giữa.

"Nhóc con, tao còn sợ mày không tới, mày to gan lắm".

Lục Hi dẫn theo Hoắc Tư Duệ ung dung đi về hướng đó, Miwa Nozaki đứng ở phía sau anh.

Nhìn lướt qua bàn, Lục Hi lắc đầu nói: "Mày mời khách mà không dọn đồ ăn lên sao?"
Nhậm Chí Viễn nhìn Lục Hi và Hoắc Tư Duệ, cười lạnh nói: "Món ăn đã chuẩn bị xong cho mày rồi, chỉ chờ mày đến thôi".

Nhậm Chí Viễn nói xong liền hô lớn: "Phục vụ, lên món".


Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hơn chục người mặc áo đen đã chạy vào chặn cửa lại.

Sau đó, có thêm hai người đàn ông và một người phụ nữ thong thả bước vào.

Cả ba bước đến chỗ Nhậm Chí Viễn, Nhậm Chí Viễn vẫy tay rồi cả ba ngồi xuống.

Một người đàn ông trạc tuổi Nhậm Chí Viễn, dáng người cũng rất béo mập, người đàn ông còn lại khoảng ngoài ba mươi tuổi, trông cực kỳ sắc sảo.

Ngoài ra còn có một người phụ nữ nổi tiếng trên mạng, ăn mặc hở hang, cô ta trông rất xinh đẹp quyến rũ.

Người phụ nữ được gọi là Sử Nhất Đan trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng ngay lập tức đã nói lại.

"Tư Duệ, tôi cũng chỉ tốt bụng muốn giới thiệu cô với sếp Nhậm mà thôi.

Cô cũng là doanh nhân, tất nhiên phải biết sếp Nhậm là người giàu có nhất Tây Kinh, hai người quen biết nhau chỉ có lợi chứ không hại.

Nếu như có hiểu lầm gì thì mọi người cứ nói ra đây là được rồi".

Hoắc Tư Duệ lạnh lùng nói: "Tôi vui vẻ cùng cô đi ăn cơm nhưng cô lại chuốc thuốc tôi, cô còn dám nói đây là hiểu lầm?"
"Tôi thật sự không biết về chuyện đó, Tư Duệ, cô bỗng nhiên biến mất trong lúc đang ăn, hơn nữa tôi cũng đã uống quá nhiều cho nên tôi mới về nhà ngủ trước.

Tôi còn nghĩ rằng cô đã về nhà trước tôi rồi".

Sắc mặt của Sử Nhất Đan vẫn không thay đổi, chối bay chối biến.

"Cô!"
Thấy người bạn cũ chối bỏ trách nhiệm, Hoắc Tư Duệ tức giận đến mức không nói nên lời.

Lục Hi thầm cười lạnh trong lòng.


Khi trò chuyện với Hoắc Tư Duệ vào buổi sáng, Lục Hi đã hỏi cô về những chuyện xảy ra hôm qua.

Hoắc Tư Duệ nói.

Hôm qua cô nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ, cũng chính là người phụ nữ tên Sử Nhất Đan này, một nhân viên phụ trách nhỏ của đài truyền hình Tây Kinh, nói rằng cô ta muốn ăn trưa với cô.

Hai người quen biết nhau nhiều năm, đã lâu không gặp cho nên Hoắc Tư Duệ cũng đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.

Ai ngờ sau khi đến nơi thì Hoắc Tư Duệ mới phát hiện còn có người ngoài.

Nhưng cô đã đến, đột nhiên rời đi thì cũng không lịch sự cho nên cô mới quyết định ngồi xuống tán gẫu một chút.

Sau lời giới thiệu của Sử Nhất Đan, Hoắc Tư Duệ đã biết được.

Ngồi cùng Sử Nhất Đan là một nhà đầu tư bất động sản ở Tây Kinh tên là Giang Hải Lam rất giàu có, người còn lại chính là người giàu nhất Tây Kinh, Nhậm Chí Viễn của tập đoàn Mỹ Liên.

Ban đầu Hoắc Tư Duệ cũng không quan tâm, mọi người chỉ cùng nhau ăn cơm.

Nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng Nhậm Chí Viễn đang nhìn mình với ánh mắt rất kỳ lạ rồi mượn cớ ngồi cạnh cô.

Sau khi từ chối rượu mà Nhậm Chí Viễn mời, Nhậm Chí Viễn lại gọi thêm hai ly đồ uống khác để nâng cốc chia tay với Hoắc Tư Duệ.

Cô không muốn làm mất lòng ai cho nên liền uống hai ngụm, không ngờ không bao lâu sau cô lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cảm thấy không đúng cho nên cô liền chạy nhanh vào toilet, sau đó gọi điện thoại cho Lục Hi..

Bình Luận (0)
Comment