Cự Long Thức Tỉnh

Chương 514

Chương 514

Hành vi mà Vương Kiến gây ra đã hoàn toàn khiến trái tim ông ta đau đớn, ông ta vô cùng thất vọng với cậu sinh viên này.

Vương Kiến chậm rãi đứng lên, hắn ta len lén nhìn Lục Hi.

Lục Hi ngửa mặt nhìn lên trời hút thuốc.

“Thầy, em quay về tự thú rồi, thầy nhất định phải cầu xin cho em đấy”.

Nói xong, Vương Kiến chậm rãi rời đi, từ đầu đến cuối hắn ta không dám nhìn Hạ Huyên Huyên.

Sau khi Vương Kiến rời đi, đám người đi đến bên cạnh Lục Hi, Hạ Nguyên Phi thở dài nói: “Cậu Lục, chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn, thật sự xin lỗi cậu”.

“Đúng vậy, người như cậu Lục quả thật có một không hai trên đời, thật buồn cười chúng tôi mắt còn cao hơn đầu, khiến cậu Lục cười chê rồi”, Thạch Kế Đông cũng nói.

Còn Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, mặt cô ta đỏ bừng không nói thành lời.

Cô ta xem thường Lục Hi nhất. Ai biết được Lục Hi lại trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ. Nhớ lại mấy lời ác độc của mình trên đường đi, mặt Hạ Huyên Huyên giống như lửa đốt.

Lúc này, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Tâm tình của mấy người tôi có thể hiểu. Nhưng chuyện này tôi có lý do phải tham gia, không giải thích với mấy người được”.

“Đương nhiên rồi, cậu Lục thần thông như vậy, chuyện của cậu chúng tôi cũng không thể nào hiểu được đâu, cậu cũng không cần phải giải thích với chúng tôi”, Hạ Nguyên Phi vội vàng nói.

Lục Hi gật đầu, anh lại nói: “Được rồi, lát nữa vào động phủ, mấy người phải nghe theo sắp xếp của tôi, còn nữa, tôi phải chọn đồ đầu tiên, mọi người không có ý kiến chứ?”

Kỳ thực hắn căn bản không được tính là đồ đệ của Vương Dương Minh, chỉ là chi trả một số tiền để cùng luyện tập võ thuật với một số con em thế hệ sau của nhà họ Vương, giả mạo ghi tên một cái danh hiệu đệ tử mà thôi.

Vài năm trước hắn chỉ tình cờ thấy mặt Vương Dương Minh trong một lần vào tới nhà họ Vương đưa quà tặng, có lẽ Vương Dương Minh cũng vì nể tình món tiền kia mà nói đôi câu với hắn, từ đó đến nay hắn chưa từng gặp lại ông ta.

Nhưng hắn biết rất rõ sự lợi hại của Vương Dương Minh, tông sư một thế hệ là sự tồn tại vô địch, cho dù hắn triệu tập toàn bộ người trong gia tộc tới sợ rằng cũng không đủ cho ông ta một tay tàn sát.

Cơn say của Kỳ Lai lập tức bị quét sạch mà thanh tỉnh lại, chỉ thấy hắn thất thểu một đường chạy chậm tới trước mặt Vương Dương Minh, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống.

“Sư phụ, sao người lại tới rồi, sao người không đánh tiếng trước, đồ đệ sẽ tới nghênh tiếp người”.

Một kẻ từng lăn lộn tại thành phố lớn như Kỳ Lai hiểu rõ Vương Dương Minh khủng bố tới mức nào, hắn biết bản thân còn không bằng một cái rắm trước mặt ông ta, Vương Dương Minh muốn nghiền chết hắn cũng giống như bóp nát một con kiến, hơn nữa chắc chắn sẽ không có người đi truy vấn.

Lúc này Vương Dương Minh không do dự một cước đá văng Kỳ Lai ra ngoài, đồng thời nói: “Tôi không có người đồ đệ như cậu, lão phu với không nổi đại trại chủ Kỳ Lai”.

Cú đá này của Vương Dương Minh dùng không ít sức, Kỳ Lân lộn vài vòng trên không mới nặng nề ngã xuống đất, ‘bịch’ một tiếng liền phun ra một ngụm máu.

Hành động này của Vương Dương Minh khiến đám người cùng tộc phía sau Kỳ Lai cực kỳ hoảng sợ, bọn họ không hề nhận ra ông ta, thấy ông ta ra tay hung hãn như vậy tất cả đều nắm chặt vũ khí rục rịch xông lên.

Vương Dương Minh lạnh lùng nhìn họ im lặng không nói.

Nếu bọn họ dám có hành động bất thường, ông ta cũng không ngại thẳng tay chém giết, coi như vì dân diệt hại.

Hơn nữa đệ tử ghi tên của bản thân càn quấy chuyên quyền thành như vậy, lại dám thách thức đến trên đầu cậu Lục khiến Vương Dương Minh càng hận không thể một cước đạp chết hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment