Cự Long Thức Tỉnh

Chương 698

Chương 698

Tòa tứ hợp viện này vô cùng rộng lớn, bốn mặt đều là phòng ở, hành lang trước phòng trồng đầy hoa cỏ, ở trung tâm có một cây dâu tằm với tán cây che rợp cả một khoảng sân .

Chỉ thấy An Trung đi thẳng tới phòng chính hướng bắc, tới trước cửa phòng lại nói một lần nữa: “Gia chủ, An Trung xin được gặp mặt”.

Lúc này một giọng nói vang dội tràn đầy sức sống vang lên: “Vào đi”.

An Trung nghe vậy mới sải chân tiến vào.

Chỉ thấy trên chiếc bàn bát tiên trong phòng khách đang ngồi một ông lão mặc thường phục trông khoảng ngoài sáu mươi, trên gò má mảnh gầy có hai rãnh cười sâu khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy ớn lạnh.

Chỉ thấy ông lão đang chơi đùa một bình hít hổ phách trong tay, bên cạnh là một cô hầu gái mười bảy, mười tám tuổi, trên tay bưng một bát trà vô cùng khí phái.

“Gia chủ cứu tôi”.

An Trung vừa bước vào đã ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất cầu cứu.

Chỉ thấy trong đôi mắt của An Gia Thần- gia chủ nhà họ An xẹt qua một tia sáng, đảo mắt nhìn An Trung một cái sắc mặt lập tức thay đổi: “Là ai đã đánh anh bị thương thành thế này?”

An Trung là một trong những võ giả có nhiều hy vọng tiến vào tông sư nhất, An Gia Thần cũng rất coi trọng gã ta, nhưng hắn ta bỗng nhiên bị thương nặng nề như vậy, sợ rằng cánh cửa tới tông sư đã khép lại, nghĩ tới đây An Gia Thần liền tức giận ngút trời, nhưng công phu dưỡng khí của ông ta thâm hậu, tuy rằng đã sát tới ranh giới muốn bùng nổ nhưng vẫn có thể kiềm chế lại được.

An Trung lập tức thuật lại sự việc.

“Ngày hôm kia con trai của Diệp thần y bị một người họ Lục ở Tây Kinh đánh bị thương nên Diệp thần y có mời tôi ra tay, bởi Diệp thần y và người là bạn tốt, lại là người có ơn với chủ mẫu nên tôi liền đồng ý, chẳng ngờ sau khi tới lại không phải là đối thủ của hắn ta, tuy đã nói ra thân phận nhưng đối phương vẫn thẳng tay chém giết, tôi phải liều mạng chiến đấu mới thoát khỏi ngày chết này, mong gia chủ hãy trừng phạt hắn”.

An Gia Thần nghe xong thoáng trầm tư: “Lưu Biện”.

Bên ngoài lập tức có người đi vào, chắp tay đứng ở cửa, chính là người vừa rồi truyền lời cho An Trung.

“Lập tức thông báo cho Diệp thần y tới đây”.

“Vâng”.

Lưu Biện thưa một tiếng rồi quay người rời đi.

An Gia Thần lúc này nhìn An Trung chằm chằm nói: “Cậu đã là tiên thiên đỉnh phong, người có thể gây ra thương tổn cho cậu chỉ lác đác vài người, không lẽ tên họ Lục kia là một tông sư, hắn tên là gì?”

“Hắn là Lục Hi, hẳn là có thực lực của bán bộ tông sư”, An Trung trả lời.

An Gia Thần gật đầu, tông sư tại Hoa Hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, tên tuổi mỗi một vị đều rung chấn giang hồ, nếu Lục Hi là một tông sư thì không thể không có chút danh tiếng nào như vậy.

Vẻ mặt An Gia Thần lúc này nhìn như vô cảm nhưng nội tâm đã lửa cháy ngút trời.

Một thế hệ sau được mong đợi trở thành tông sư lại cứ bị người khác phế bỏ như vậy làm sao có thể khiến ông ta không nổi nóng, đây thế nhưng liên quan việc lớn một gia tộc có hưng thịnh hay không, là tương lai của một gia tộc, ông ta há có thể chịu đựng cho loại sự việc này xảy ra.

Ông ta lúc này đang trù tính xem nên đem tên họ Lục này băm thây nghìn đoạn mới có thể giải được mối hận trong lòng.

Lúc này chỉ thấy ông ta phất tay, một luồng chân khí cực kỳ cường hãn nhập vào trong cơ thể của An Trung.

Bình Luận (0)
Comment