Cự Long Thức Tỉnh

Chương 810

Chương 810

Mặc dù hắn ta là tiên thiên sơ kỳ, nhưng đối mặt với Vương Hiển tiên thiên đỉnh phong, hắn ta cũng không yếu. Thể chất của hắn ta cũng không phải võ giả thông thường có thể so sánh, mà đao pháp của hắn ta bây giờ tiên thiên bình thường cũng không thể kháng cự.

Nhìn Vương Hiển giận dữ, Phù Đồ chậm rãi nói: “Tôi khuyên ông nên thận trọng chút, đừng làm ra chuyện khiến bản thân mình hối hận”.

Vương Hiển cả giận đáp: “Chỉ dựa vào anh thì không dọa nổi tôi đâu, đừng nói nhảm, đến đi”.

Lúc này, trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia nham hiểm, hắn ta bị thương thành như vậy, chưa đến nửa năm cũng không có cách nào bình phục. Bây giờ hắn ta muốn tận mắt nhìn thấy Phù Đồ bị gia chủ đánh hạ thì mới có thể giải quyết nỗi hận trong lòng.

Phù Đồ nhướng mày nói: “Chờ chút, tôi đi gọi điện thoại”.

Vương Hiển nghe xong liền đứng chắp tay, ông ta cũng không sợ Phù Đồ gọi cứu binh. Trong giới giang hồ Tây Kinh có che chở của Lâm Tiêu và anh Lục, Vương Hiển không sợ bất kỳ ai.

Lúc này, Phù Đồ bấm điện thoại gọi cho Lục Hi, nói đơn giản tình hình cho anh nghe. Lục Hi bày tỏ mình sẽ qua đó, anh bảo Phù Đồ đừng động tay, sau đó liền cúp máy.

Chuyện này quả thật Vương Hiển không biết đó là chuyện của Lục Hi, Phù Đồ cũng không dám tùy tiện làm chủ, ngộ nhỡ hắn ta và Vương Hiển tranh đấu, đến lúc đó anh Lục trách tội xuống thì hắn ta có thể không gánh nổi, vẫn nên xin phép một chút cho phải. Bây giờ Lục Hi bày tỏ đích thân tới, Phù Đồ cũng không có gì quá lo lắng, cứ chờ đợi là được.

“Chờ đi, lát nữa sẽ có người tới xử lý chuyện này”, Phù Đồ nói.

“Hừ, dù là ai đến, hôm nay anh đều phải cho tôi một câu trả lời”, Vương Hiển lạnh lùng đáp.

Lúc này, Vương Lâm nhìn Phù Đồ không dám ứng chiến, hắn ta hung hãn nói: “Làm sao, biết sợ rồi nên bắt đầu gọi cứu binh hả? Tôi nói cho anh biết, hôm nay ai tới cũng không cứu nổi anh đâu”.

Nhìn ánh mắt thâm độc của Vương Lâm, Phù Đồ lắc đầu một trận, lát nữa anh Lục đến, nếu Vương Lâm còn dám nói lời này, Phù Đồ cũng đến bội phục hắn ta.

Nhưng bây giờ, Phù Đồ không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.

Vương Hiển đứng ngạo nghễ chờ cứu binh của hắn ta, ông ta cũng không tin Phù Đồ còn có thể mời ai ở Tây Kinh. Nên biết rằng ông ta đã là tiên thiên đỉnh phong, không có mấy người là đối thủ, ông ta không sợ chút nào.

Lúc này, Lục Hi đã lên đường, anh nghĩ một chút rồi gọi điện cho Lâm Tiêu, để ông ta chạy tới câu lạc bộ Đỉnh Thiên, anh không quen Vương Hiển, có ông ta ở đây cũng dễ xử lý.

Nửa giờ sau, Lục Hi đã đến nơi, anh vừa xuống xe liền nhìn thấy Lâm Tiêu cũng vội vàng chạy tới.

Hai người chạm mặt ở cửa Đỉnh Thiên, Lục Hi cười nói: “Đến nhanh đấy”.

Lâm Tiêu chắp tay nói: “Cậu Lục gọi sao dám lạnh nhạt”.

Nói xong, hai người đi vào bên trong.

Một lát sau, dưới sự hướng dẫn của Hoàng Cửu, hai người đi đến phòng VIP.

Vừa mới vào, Vương Lâm ngồi bên đó liền phát hiện ra Lục Hi, hắn ta la lớn: “Gia chủ, còn có người này, hắn cũng đánh cháu”.

Vương Hiển xoay người nhìn lại, sắc mặt kinh hãi, ông ta vội vàng tiến lên nói: “Anh Lục, tông sư Lâm, sao hai người lại đến đây”.

Bình Luận (0)
Comment