Cự Long Thức Tỉnh

Chương 834

Chương 834

Sự việc diễn ra vượt ngoài dự đoán của bọn họ, vừa rồi bọn họ còn nằm giữa sự sống và cái chết, sao trong nháy mắt tình thế lại đột nhiên xoay chuyển, xuất hiện một nhân vật cường đại như vậy tới giải vây cho bọn họ?

Triệu Thâm Hải chặt xong hai tay của tên tóc vàng, ngoan ngoãn đến trước mặt Phù Đồ, nói: “Anh Đồ, việc anh giao phó tôi đã làm xong”.

Phù Đồ lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Mắt chó của mày mù rồi sao, anh Lục là người mà mày có thể đắc tội hả, tự chặt đứt một cánh tay của mình đi, tao tha cho mày một mạng”.

Triệu Thâm Hải vừa nghe thấy vậy sắc mặt lập tức tái mét.

Vốn dĩ nghĩ rằng nhìn thấy hai tay của tên tóc vàng, việc này coi như đã được giải quyết, dẫu sao bản thân cũng là thuộc hạ của anh Đồ, cho dù có sai, anh Đồ cũng sẽ châm chước.

Nhưng hắn không ngờ Phù Đồ vẫn chưa xong, lại yêu cầu hắn tự chặt đứt một cánh tay của mình. Người này trong lòng anh Đồ lại quan trọng như vậy sao, bản thân cùng những người khác quản lý bốn khu nội thành lớn cho anh ta, không có công cũng có sức, như này có phải quá bất công rồi không.

Lúc này, Phù Đồ nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Triệu Thâm Hải, cười lạnh lùng nói: “Tao nói cho mày biết, đừng tưởng trừng phạt mày sẽ nhẹ nhàng, việc này nếu đổi lại là tao, tao sẽ trực tiếp lôi mày đi cho chó ăn, mày nên biết vừa lòng đi”.

Triệu Thâm Hải lại giật mình, nghe lời này của Phù Đồ, lại nhìn đến mặt của anh Lục, đây sẽ không giết mình, nhưng, anh Lục này rốt cuộc là ai, sao có thể chỉ một cuộc điện thoại lại có thể khiến Phù Đồ làm to chuyện như vậy, Triệu Thâm Hải thật sự không hiểu được.

Lúc này, Phù Đồ lạnh lùng nói: “Sao nào, còn phải đợi tao đích thân ra tay?”

Sắc mặt Triệu Thâm Hải tái nhợt, biết việc này không có chỗ thương lượng.

Hắn cũng là người hung hãn quyết liệt, bằng không hắn đã không thể ngồi ở vị trí này, chỉ thấy hắn cầm mã tấu lên, giơ tay chém xuống, cánh tay trái lìa khỏi vai, máu tươi bắn ra.

Triệu Thâm Hải cũng là con người rắn rỏi kiên cường, không phát ra một tiếng kêu, chỉ là sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi nói: “Anh Đồ, như này, được rồi chứ”.

Phù Đồ lạnh lùng hừ một tiếng: “Còn không mau cút đi”.

“Vâng, anh Đồ”.

Triệu Thâm Hải không dám thở mạnh, vung cánh tay còn lại, dẫn theo thuộc hạ vội vàng rời đi, chỉ còn lại một mình tên tóc vàng vẫn đang kêu la thảm thiết trên đất.

Lúc này, Phù Đồ đến trước mặt Lục Hi, khom lưng nói: “Anh Lục, để bạn của anh phải sợ hãi rồi”.

Lục Hi khẽ cười nói: “Cũng may anh tới kịp, bằng không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi”.

Phù Đồ khẽ ngây ra, cho dù mình không tới, đám người này có thể làm gì anh Lục chứ, cho dù bọn chúng hợp sức, cũng không đủ cho anh Lục tốn sức.

Nhưng Phù Đồ nghĩ lại, biết anh Lục đây là không muốn để lộ quá nhiều trước mặt bạn bè nên không nói gì thêm.

Lúc này, Lục Hi lên tiếng nói: “Được rồi, việc lần này cám ơn anh, hôm khác tôi mời anh ăn cơm, chúng tôi đi trước”.

Nói xong, Lục Hi ra hiệu cho Trình Học Phong và Mục Trung Hoa, bốn người xoay người rời đi, đống hỗn độn còn lại, sẽ có Phù Đồ thu dọn.

Bước ra khỏi quán bar, bốn người bắt taxi đến trước cửa nhà hàng bọn họ ăn uống.

Bình Luận (0)
Comment