Cự Long Thức Tỉnh

Chương 983

Chương 983

Bấy giờ, Lục Hi dùng lực tinh thần, đóng dấu một đường “Chân chú hỏa long” vào đầu Donbakara, sau đó anh nói.

“Mặc dù linh trí của mày đã mở rộng, thời gian tu hành cũng đủ dài, nhưng không có công pháp theo hệ thống, cho nên phát triển chậm chạp, bây giờ tao truyền thụ cho mày một bộ chân chú hỏa long, mày cố mà luyện tập, sau này tiến hóa trở thành chân long cũng không phải việc khó gì”.

Donbakara cảm nhận được sự huyền ảo của chân chú hỏa long trong đầu, nhất thời nó vô cùng mừng rỡ.

Nhiều năm như vậy, nó đều tự tìm tòi, tất cả năng lực và ma pháp đều lĩnh ngộ được do thiên phú bẩm sinh của tộc rồng, cũng chưa từng tu luyện theo hệ thống.

Bây giờ có thể có một bộ sách ma pháp để nó hóa thành chân long, vậy quả thật quá trân quý.

“Chủ nhân vĩ đại, anh đối với tôi thật sự quá tốt, có thể gặp được anh quả thật là vinh hạnh của tôi, tôi quá may mắn. Tôi quyết định rồi, về sau tôi sẽ đổi tên là rồng may mắn Donbakara để kỷ niệm thời khắc gặp mặt vĩ đại giữa hai chủ tớ chúng ta”.

Donbakara giơ móng trước, tiếng nói vang lên có lực.

Lục Hi dở khóc dở cười một trận, Donbakara này có cá tính như vậy, thật sự khiến anh bất ngờ.

Nhưng Lục Hi mặt lại trầm xuống: “Tao mặc kệ mày tên gì, bây giờ lập tức đi vào tu luyện cho tao, không có gì đặc biệt thì đừng mong ra ngoài”.

Lục Hi nghe xong, anh mở vị trí không gian, chỉ thấy một vết rách không gian màu đen xuất hiện trước mặt Donbakara.

Donbakara cả kinh nói: “Chủ nhân, khe hở không gian này có vững chắc không, đừng để khi tôi đi vào sẽ bị cuốn vào không gian nước lũ, thân thể tôi bây giờ không chịu nổi bị không gian nước lũ gột rửa đâu”.

“Dài dòng cái đếch gì, mau vào cho ông”.

Lục Hi giơ một cước đá vào cái mông lớn của Donbakara, nó hét thảm một tiếng rồi bị đá bay vào vị trí không gian.

Lục Hi lắc đầu, anh đóng cửa vị trí không gian, sau đó quát lớn ở phía xa: “Vân Khả Thiên, bảo máy bay trực thăng qua đây”.

Giọng nói của Lục Hi không lớn, nhưng xuyên qua tiếng nổ ầm của cánh quạt đã truyền vào trong tai đám người Vân Khả Thiên một cách rất rõ ràng.

Không bao lâu, trong tiếng nổ vang, hai chiếc máy bay trực thăng dừng lại cách đó không xa.

Vân Khả Thiên cong lưng như con mèo chạy tới, anh ta giơ ngón cái về phía Lục Hi nói: “Tôi biết anh Lục không sao mà, lợi hại quá”.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Thôi đi, mau đỡ bọn họ lên, chúng ta về thôi”.

Vân Khả Thiên gật đầu, ngay sau đó anh ta gọi hai người điều khiển, đưa Burns và bảy đại chấp sự lên máy bay, sau đó bay về phía thủ đô Kotgarh nước Tunisia.

Ban đêm, ở bên trong phủ Tổng thống, Lục Hi lại kiểm tra một chút vết thương của đám người Burns, khi chắc chắn không có vấn đề, sau đó anh mới cùng Vân Khả Thiên ngồi trong phòng Tổng thống, nhàn rỗi hàn huyên.

Còn hai người Lore và Congo đứng ở một bên, vẻ kinh hoàng trên mặt vẫn còn chưa tan đi.

Bình Luận (0)
Comment