Cự Phách

Chương 1

Trên núi Phượng Hà có một ngôi chùa, ngôi chùa trải qua mấy trăm năm từ cảnh người đến đông như trẩy hội đến cảnh có thể giăng lưới trước cửa bắt chim, nơi từng huy hoàng bây giờ đã thành nơi rách nát, cho dù từ bên ngoài nhìn vào thì có thể thấy ngôi chùa này đã từng rất to lớn đồ sộ, nhưng điều này cũng đã biến mất trong dòng sông thời gian.

Mặt trời mọc từ hướng Đông, chiếu nắng vàng rực rỡ lên đến đỉnh đầu.

Một cánh cửa gỗ có tuổi thọ vài chục năm mở ra từ bên trong, tiếng "kẽo kẹt" vang khắp ngôi chùa trống vắng, giống như giai điệu cổ xưa.

Vương Thành đứng giữa ánh nắng vươn vai, tập vài động tác điên điên khùng khùng giống mọi ngày rồi mới đánh răng rửa mặt.

Cậu là hòa thượng duy nhất trong ngôi chùa này, nửa tháng trước, trong ngôi chùa cũ nát này còn có một lão hòa thượng lưng còng chân run, cũng chính là sư phụ cậu, làm bạn với cậu. Nửa tháng tiếp sau lại chỉ còn mình cậu, mà lão hòa thượng đã qua đời.

Vương Thành là đệ tử duy nhất của lão hòa thượng, sau khi lão hòa thượng chết đi, cậu là người kế thừa tất cả của lão hòa thượng.

Ăn cháo kèm với bánh bao, xong bữa sáng đơn giản, Vương Thành vào phòng thu dọn di vật của lão hòa thượng.

Hai căn phòng mà cậu và lão hòa thượng ở là phòng tốt nhất trong chùa, cửa không phải là cửa một bên tốt một bên hỏng, đóng cũng không đóng được, cửa sổ không bị thủng lỗ khiến gió thổi vù vù vào, lại càng không có chuột hoặc gián đột nhiên chạy vào, vào đêm trên núi rất lạnh, tường cũng không bị bong ra thành từng mảng thấy được cả gạch bên trong hơn nữa đâm cái là sập, Vương Thành đã từng thử đâm một ngón tay làm sập phòng, sau đó bị lão hòa thượng cầm gậy đuổi theo cả ngày, mông suýt nữa đã nở hoa.

Đồ của lão hòa thượng cũng không có nhiều, quần áo bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông còn chẳng đủ năm bộ, trong phòng đơn giản đến mức cậu dọn một lúc là xong, tất cả đồ đạc đều bỏ vào trong một cái rương nhơ nhỡ còn lại.

Vương Thành đi đến trước giường mà lão hòa thượng ngủ, trên giường là một cái gối không vương hạt bụi nào, gối đã cũ rồi, trên mặt gối ố vàng, chăn cũng đã dùng rất nhiều năm, trong sợi bông có mùi ẩm mốc, dưới cùng là một tấm chiếu rách nát. Để tránh nhìn vật nhớ người, Vương Thành quyết định đốt hết những thứ này, liền cuộn chúng lại ôm lên. Nhưng lúc cậu chuẩn bị xoay người, từ trong gối rơi ra thứ gì đó.

Vương Thành cúi đầu nhìn, hóa ra là mấy tờ giấy.

Cậu thả chăn gối lên giường, xoay người nhặt giấy lên, là một tờ giấy đã cũ, còn có một bức thư, trên đó viết rõ tên cậu. Đây là bức thư lão hòa thượng để lại cho cậu, bức thư rất dày, chắc đã viết rất nhiều. Cậu không mở ra ngay mà cầm tờ giấy đã ố vàng xem qua, phát hiện nó hình như là giấy tờ nhà đất của ngôi chùa liền không để bụng, ngôi chùa này đã cũ rồi, cho dù bán giá thấp cũng chả có ma nào mua.

Vương Thành mở bức thư, trên đó quả nhiên là chữ của lão hòa thượng, là trước đêm ông qua đời đã viết, chắc cũng biết mình sắp chết rồi.

Mở đầu là kể về những hồi ức trước kia, bắt đầu từ khi cậu được lão hòa thượng đưa đến ngôi chùa này, rất nhiều rất nhiều chuyện cậu đã quên nhưng đều được gợi lên từ bức thư của lão hòa thượng.

Tính cách cậu khá hoạt bát nghịch ngợm, đặc biệt là lúc nhỏ rất thích chọc phá lão hòa thượng, ví dụ như khi lão hòa thượng đang ngủ thì cậu sẽ bôi bụi trên tường lên mặt ông, đến khi ông tỉnh lại thì sẽ thấy mặt mình như con mèo hoa vậy, hoặc cậu sẽ bỏ côn trùng và rắn vào giày của ông... Những việc như thế nhiều không kể xiết, mỗi lần bị phát hiện, mông cậu đều đỏ lên.

"Lão đầu thối, nếu lo cho con thì đừng chết sớm như vậy chứ!"

Vương Thành than thở như vậy, nhưng thật ra lão hòa thượng đã hơn một trăm tuổi rồi.

Cuối cùng, lão hòa thượng mới nhắc tới chuyện giấy tờ nhà đất, tờ giấy đã ố vàng kia cũng có thể xem như là giấy tờ nhà đất của ngôi chùa, nhưng đúng ra thì nó là giấy tờ đất của núi Phượng Hà, lão hòa thượng đã giấu cậu để chuyển sang tên cậu vào hai tháng trước.

Đáng tiếc mấy thứ này cũng chỉ là vô dụng đối với cậu, trong mắt cậu nó chỉ là tờ giấy bình thường mà thôi.

Vương Thành nhét chúng vào trong rương, sau đó dọn vào nơi chứa đồ trong góc phòng, đóng cửa, khóa lại, một lớp bụi rơi xuống khiến cậu hắt xì, chắc một thời gian dài cũng sẽ không mở ra.

Nghĩ vậy, nhưng cậu không ngờ rằng mình sẽ sớm mở cánh cửa này ra.
Bình Luận (0)
Comment