Cự Phách

Chương 15

Thôn Quan gia nằm trong huyện Thượng Dương, huyện Thượng Dương cách huyện Thạch Tuyền hai ngọn núi, phải đi qua một con đường rải cát đá mới đến được đường xi măng, con đường xi măng đã được làm trước đây, tuy đã làm nhiều năm, vài đoạn đã sớm bị hủy hoại, nhưng so với con đường cát đá kia thì tốt hơn nhiều.

Bốn người chen chúc trong một chiếc xe nên rất chật chội, sau đó Vương Thành xuống xe ngồi ở phía sau, đường đi còn lại không còn quá xóc nảy nữa, mẹ Vương chỉ đành luôn dặn dò cậu phải cẩn thận.

Qua hơn một tiếng, xe ba bánh cuối cùng cũng đến cửa thôn Quan gia.

Hoàn cảnh của thôn Quan gia tốt hơn thôn Vương gia một ít, tầm nhìn rất trống trải, từ con đường ngoài thôn nhìn ra xa thì thấy nơi nơi bao trùm màu xanh của thiên nhiên.

Thôn Quan gia là một thôn lớn gấp đôi thôn Vương gia, có hơn trăm hộ gia đình, vì giao thông thuận tiện hơn so với huyện Thạch Tuyền, cho nên có không ít hộ gia đình cũng chọn huyện Thượng Dương như nhà Vương Thành, bọn họ đến đã khiến nhân khẩu thôn Quan gia lập tức vượt qua một trăm năm mươi hộ.

Nhà Vương Thành tạm ở nhà thuê, cách nhà bà ngoại không xa, cách nhau cũng khoảng trăm mét, căn nhà cũng là ba phòng một sảnh như nhà cũ của bọn họ, nhưng mỗi gian phòng lại có không gian lớn hơn nhiều, không còn cái cảm giác vừa vào cửa là thấy chật chội nữa.

Nhà bà ngoại biết hôm nay bọn họ dọn nhà, vốn định đến giúp, nhưng mẹ Vương không cho hai ông bà đến, hai cụ đã lớn tuổi, làm việc không tiện, chuyển nhà chỉ khổ thân thôi.

Nhà mới đã lâu không có người ở trước khi bọn họ đến đây, nên có rất nhiều tro bụi, may mà mẹ Vương đã sớm tính trước nhiệm vụ hôm nay rất nặng nề, nên trước khi chuyển nhà hai ngày đã cùng Vương Tử Vũ đến đây dọn dẹp nhà mới, lúc đó vẫn là do ba Vương đi chiếc xe ba bánh thuê chở hai người họ đến, Vương Thành vì không biết lái xe nên chỉ có thể ở nhà trông nhà.

Dọn đồ đạc trên xe xuống, bọn họ bắt đầu sắp xếp đồ vào ngôi nhà sẽ ở mấy tháng này.

Vách tường nhà mới không bong ra từng mảng từng mảng, phòng bếp được mẹ Vương và Vương Tử Vũ chăm chỉ quét dọn sạch sẽ vô cùng, ba Vương không khỏi may mắn vì mẹ Vương đã tính trước.

Chờ đến lúc bọn họ dọn hết đồ vào vị trí thì đã là giữa trưa, phòng bếp còn chưa nấu ăn được, mẹ Vương hâm nóng bánh bao và bánh nướng ăn thừa buổi sáng lên, bốn người chia nhau lấp đầy bụng, hẹn buổi tối phải làm bữa tiệc lớn, trước nhịn cái đã, nhưng đến buổi chiều, bà ngoại lại mang sủi cảo đến.

Sủi cảo vừa hấp vẫn còn rất nóng, nhân bên trong là thịt lợn rau hẹ thông thường, cả nhà họ đều rất thích ăn, chấm tương thì ăn rất ngon, sáu bảy mươi cái sủi cảo bị ăn hết không chừa một cái, bị bà ngoại trêu chọc là giống như vài ngày chưa ăn cơm vậy, Vương Tử Vũ vội khen ngợi là do tay nghề bà ngoại tốt, cả nhà ăn không dừng được, chọc bà ngoại cười to.

Sáu giờ tối, mẹ Vương vẫn không thể hoàn thành lời hứa của bà.

Chờ đến lúc bọn họ làm xong việc, ngay cả Vương Thành đều thấy tay mình nhức mỏi, chớ nói chi đến mẹ Vương cả ngày không ngơi nghỉ, mệt đến nỗi không còn sức nấu cơm.

Cuối cùng vẫn là bà ngoại đã dự tính trước, ở nhà làm phần ăn bốn người cho bọn họ, sau đó cùng ông ngoại mang đến đây cho bọn họ ăn.

Vào đêm, cả nhà Vương Thành đã sớm lên giường ngủ, còn chưa đến mười giờ đã ngủ say như lợn chết, ánh trăng bàng bạc chiếu vào qua cửa sổ, Vương Thành chỉ mặc một cái quần đùi, dang tay dang chân nằm chỏng vó trên giường, lão hòa thượng đã từng sửa cho cậu nhiều lần, nhưng tư thế ngủ này tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, tiếng quạt vù vù từ cuối giường vang lên, nhà mới không có điều hòa, quạt nhỏ vẫn chưa lắp được, đêm đầu tiên chỉ có thể trôi qua như vậy.

Trời còn chưa sáng, tiếng gà gáy đã vang lên.

Vương Thành luôn ngủ sớm dậy sớm rất nhanh đã mở to mắt, trời vẫn còn tờ mờ sáng, hôm qua lao động rất nhiều, nhưng với Vương Thành mà nói thì không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một đêm là không sao.

Mẹ Vương còn chưa rời giường, bình thường vào thời gian này đèn phòng bếp đã sáng, chắc là hôm qua đã quá mệt.

Vương Thành khẽ khàng đi ra sân, mặt trời mọc đằng đông càng lúc càng lớn, gió núi nhẹ nhàng man mát, không khác lắm so với thôn Vương gia, bắt đầu vận động buổi sáng như thường ngày, làm xong, Vương Thành trở về phòng rửa mặt, sau đó mặc quần áo chạy bộ dọc theo con đường để quen đường trong thôn Quan gia, chờ đến khi cậu chạy về thì trời đã hoàn toàn sáng.

"Thành Thành? Sao dậy sớm vậy?" Mẹ Vương vừa đi ra khỏi phòng liền gặp Vương Thành vừa chạy bộ về, còn tưởng con thứ đang ở trong phòng ngủ chứ, mắt liếc nhìn qua sữa đậu nành nóng hôi hổi cùng bánh nướng áp chảo là biết chắc chắn cậu đã dậy từ sớm, mẹ Vương không biết sự thật lập tức đau lòng.

"Ngủ đủ liền dậy, đây là bữa sáng con mua cho cả nhà, nhân lúc còn nóng mẹ ăn đi." Vương Thành biết hiện giờ trong nhà không có đồ ăn dự trữ, mẹ Vương dậy còn phải đi đến chợ, đợi đến lúc làm xong bữa sáng thì đã muộn rồi.

"Con thì sao?" Mẹ Vương cầm đồ vào nhà.

"Con đã ăn rồi." Chắc chủ quán chưa từng thấy ai ăn được nhiều như Vương Thành, lúc đó nhìn mà trợn mắt há mồm, ông chú bàn bên cạnh còn khen cậu ăn tốt, sau đó rất nhiệt tình lôi kéo cậu qua nói chuyện phiếm, nếu không cậu đã về sớm hơn rồi.

Đây là ngày đầu tiên dọn đến nhà mới, ánh nắng tươi sáng.
Bình Luận (0)
Comment