Cự Phách

Chương 44

Năng lực làm việc của Vương Ninh An rất mạnh, nhưng miệng thì không nói lại được Vương Thành, đành để công việc sang một bên, tay nghề em trai càng ăn càng không ngán, mỗi bữa cơm đều có thể biến đủ món khác nhau, mỗi ngày anh đều ăn vui vẻ, không muốn gọi đồ ngoài nữa.

"Ăn xong rồi, nói đi." Vương Ninh An ăn hai ba miếng là xong, rút giấy lau miệng.

Vương Thành dịch bát sang một bên, tiếp đó kể chuyện cậu gặp một cô gái lúc tan làm về, tuy cậu biết chắc là cô gái kia đang nói dối, cô ta không phải là bạn gái của anh cả, nhưng chắc chắn cô ta quen biết anh cả, nếu không sẽ không tìm đến đây.

Vương Ninh An im lặng.

"Anh cả, rốt cuộc anh có biết cô ta không?" Vương Thành truy hỏi, việc này cậu rất tò mò.

"Chuyện đã qua lâu rồi, em muốn biết thì anh nói cũng không sao cả." Vương Ninh An không giấu diếm cậu, "Cô ta là bạn gái cũ của anh, anh hẹn hò với cô ta sau khi tốt nghiệp đại học, sau đó cô ta nói chia tay, anh không gặp lại cô ta nữa, cũng không còn liên lạc với nhau."

"Vậy sao cô ta biết anh ở đây?"

"Không biết, có lẽ là nghe từ chỗ người khác, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả." Vương Ninh An bình tĩnh nói, không bất ngờ chút nào.

Vương Thành nghĩ cũng thấy đúng, tiếng tăm của anh cả ở phân công ty tập đoàn Thịnh Huy ngay cả Chử Diệc Phong cũng nghe qua, một cô gái muốn biết chuyện của anh cũng không khó.

"Chuyện này em đừng quan tâm nữa, sau này nếu gặp lại cô ta thì đừng để ý đến, anh và cô ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa, mặc kệ cô ta tìm anh vì mục đích gì, chắc là cũng chẳng phải chuyện tốt." Chia tay đã hơn một năm, anh lại là loại người có lý trí, tình cảm có nhiều thế nào cũng đã mài mòn gần hết, bây giờ chỉ là người qua đường, hoặc ngay cả người qua đường cũng không phải.

"Vậy được rồi." Bạn gái cũ bỗng nhiên quay đầu lại tìm bạn trai cũ, hơn nửa là muốn tái hợp lại, anh cả của cậu ưu tú như vậy, cô gái kia chắc chắn là hối hận rồi, nghĩ như vậy, Vương Thành lập tức chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với cô ta.

"Vừa lúc anh cũng có một chuyện muốn nói trước cho em một tiếng." Vương Ninh An bỗng nói vậy.

"Chuyện gì?"

"Vài ngày nữa rất có khả năng là anh sẽ bị điều đến tổng bộ tập đoàn Thịnh Huy, đến lúc đó phải đến thủ đô, sau này có thể em sẽ ở đây một mình."

Vương Thành chớp chớp mắt, vậy mà bị Chử Diệc Phong nói trúng rồi.

"Sao vậy?" Vương Ninh An thấy cậu ngơ ngác không phản ứng lại.

"Không có gì, chỉ là thấy anh cả thăng chức rất nhanh, em mới đến hơn một tháng mà anh đã sắp rời đi, vậy khi nào thì anh đi?"

"Chờ thông báo điều chuyển đã, chắc là mấy ngày nữa."

"A, vậy anh phải chú ý sức khỏe, anh đi thủ đô rồi em không thể đi theo được, không thể chăm sóc cái ăn cho anh, anh cũng không thể ăn đồ đông lạnh ba bữa như trước đây được, đồ ngoài cũng ăn ít chút, nghe người ta bảo là không sạch sẽ lắm, tin tức đều nói dầu cống ngầm, hay là anh thuê người giúp việc nấu cơm đi, anh kiếm được nhiều tiền, chúng ta cũng không thiếu chút tiền này, nên tiêu thì cứ tiêu." Vương Thành lại bắt đầu dặn dò.

"Nói em giống mẹ em còn cãi nữa." Lần này Vương Ninh An thực sự dở khóc dở cười.

Vương Thành cười cười, "Cho nên may là anh sắp thăng chức, em mới chăm sóc anh có hơn một tháng mà đã lải nhải nhiều như mẹ rồi, nếu có lần sau nữa em sẽ thực sự tiến hóa thành mẹ, em cũng không muốn làm mẹ anh, anh chẳng chịu gọi em một tiếng gì cả."

"Cút cút đi, anh phục em rồi đấy." Vương Ninh An không chịu được cái miệng của cậu, vội vã đuổi người.

"Đi đây, anh nhớ đi ngủ sớm." Vương Thành bưng bát ra phòng làm việc, thuận tay đóng cửa luôn.

Đến phòng bếp, Vương Thành bỏ bát vào bồn rửa, mắt nhìn nồi cháo còn hơn nửa nữa, lúc nãy không cẩn thận nấu hơi nhiều, cháo này để đến ngày hôm sau vẫn ăn được, nhưng hương vị chắc chắn không bằng lúc mới nấu, vốn cậu định để đến mai rồi ăn, nhưng bỗng nhớ đến cuộc nói chuyện với anh cả, cuối cùng cũng hiểu được ý trong lời Chử Diệc Phong, xem ra cậu vẫn nên đến lấy lòng hàng xóm này mới được.

Vương Thành múc hơn nửa phần cháo vào bình giữ nhiệt, giấu anh cả đi sang.
Bình Luận (0)
Comment