*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhà bác cả vô cùng bi thảm, còn nhà Vương Thành lại phát triển không ngừng.
Trái cây hái hai ngày liên tiếp đều được đặt ở trong nhà, từng sọt từng sọt gần như chất đầy cả sân, người không biết chuyện còn tưởng là nhà bọn họ bán sỉ hoa quả nữa ấy.
Chiều ngay hôm đó mẹ Vương đã mua rất nhiều phối liệu và dụng cụ, như là làm hồng khô, nhưng vì điều kiện có hạn nên bọn họ chỉ có thể dùng cách phơi nắng tự nhiên, cách này đơn giản, chỉ là để gọt vỏ thì rất tốn sức, vì thế Vương Thành đã mời ba bốn người biết làm hồng khô đến giúp mẹ Vương, trong đó còn có dì cả của cậu nữa, tay chân nhanh nhẹn hơn những người khác.
Ngày hôm sau, bọn họ lại tiếp tục vào núi, hái ba bốn ngày liên tục đến khi trái cây chín đều được hái hết mới ngừng.
Hôm nay, kỳ nghỉ lễ quốc khánh của Vương Tử Vũ cũng kết thúc, Vương Thành đặt vé máy bay cho cô, buổi sáng tiễn Vương Tử Vũ sân bay, còn có heo mini cũng được gửi đến nhà bà ngoại, bởi vì trong nhà không ai có thể chăm sóc cho nó.
Vương Thành vốn định thuận đường đi tìm Chử Diệc Phong, nhưng chuyện ở nhà rất nhiều, ba Vương mẹ Vương vô cùng bận rộn, nên cũng bỏ suy nghĩ này đi, nhưng cậu không ngờ Chử Diệc Phong lại khiến cậu hoảng sợ, đúng vậy, chính là hoảng sợ, không báo một tiếng mà đã đến thẳng thôn Quan gia.
Lúc đó Vương Thành đang ở trong sân chọn quả tốt, hồng dùng để làm hồng khô cần bỏ những quả bị hỏng hoặc bị sâu, thì dì cả đi đến nói có người đến tìm cậu.
Trong khoảng thời gian này người đến tìm cậu rất nhiều, Vương Thành cũng không nghĩ nhiều, tay cũng không rửa mà đi ra ngoài luôn, kết quả lại thấy Chử Diệc Phong đang tựa vào cửa xe, cảnh này nhìn rất quen, nhưng tình huống đã khác trước, làm cậu sợ đến nỗi vội chạy lại.
"Ông chủ Chử, sao anh lại đến đây?".
"Không phải em nói anh có thể đến thôn Quan gia tìm em sao?". Chử Diệc Phong ném điếu thuốc hút dở xuống, dùng chân di di, hỏi ngược lại.
Vương Thành tự biết đuối lý, "Được rồi, vậy nhân vật lớn như anh sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ nhỏ bé như thôn Quan gia này vậy, không phải anh rất bận sao".
"Em không về thì anh chỉ đành tự mình đến tìm em". Chử Diệc Phong không chút để ý thổ lộ nỗi nhớ người yêu yêu nhau chưa đến một tháng của mình, da mặt dày có thể sánh bằng Vương Thành rồi.
Vương Thành bị những lời này của anh làm cho xấu hổ, Chử Diệc Phong đến tìm cậu thực ra cậu rất vui, nhưng lại lo là anh sẽ làm chuyện gì khác người, nông thôn không tiếp thu tình cảm giữa hai người đàn ông cao như người thành phố, cho nên trong khoản thời gian ngắn cậu không thể để người nhà biết chuyện cậu và Chử Diệc Phong đang yêu nhau.
"Thành Thành, ai đến tìm vậy, sao không mời người ta vào?". Tiếng ba Vương từ trong sân vọng ra.
Vương Thành nghĩ người đã đến cửa rồi, cậu cũng không thể chặn người ta ở bên ngoài không cho vào được, dặn Chử Diệc Phong không được nói lung tung, rồi mới dẫn anh vào.
"Đây là?". Ba Vương nhìn thấy Chử Diệc Phong thì không phản ứng kịp, tuy không mặc đồ suit trang trọng, nhưng khí thế rất mạnh nha.
"Ba, con giới thiệu với ba, vị này là ông chủ của con, anh ấy tên là Chử Diệc Phong, vừa lúc đi ngang qua thôn Quan gia nên thuận đường đến xem". Vương Thành bỏ chột dạ trong lòng, mặt cũng đã thấy, dù có che lấp cũng vô dụng, chỉ cần tỏ vẻ bình thường một chút chắc sẽ không bị phát hiện.
"Thì ra là ông chủ Chử, mời vào mời vào, Thành Thành, còn không mau mời ông chủ Chử vào đi, không thể đón tiếp không chu đáo được". Ba Vương vui sướng nói với Vương Thành, tuy ông chưa từng gặp Chử Diệc Phong, nhưng ấn tượng về anh không tệ, hơn nữa trước đây con trai còn nhờ anh diễn kịch cùng nữa, trong lòng ba Vương cũng rất biết ơn anh.
Vương Thành chỉ đành gọi Chử Diệc Phong vào phòng khách ngồi, ghế trong phòng khách đều là đồ cũ, đồ mới mà mẹ Vương đặt phải hai ngày nữa mới đưa đến.
"Ông chủ Chử, anh ngồi đi, em xuống rửa tay đã".
Chờ cậu đi ra thì ba Vương đã xuất hiện ở phòng khách, còn không chút câu nệ nào trò chuyện cùng Chử Diệc Phong.
Ba Vương lớn tuổi, từng trải nhiều, mà Chử Diệc Phong thì kiến thức rộng, cái đầu kia không biết nhét bao nhiêu thứ vào rồi, vậy mà có thể trò chuyện với ba Vương hơn anh hai mươi mấy tuổi, Vương Thành lại gần nghe, nội dung trò chuyện lại liên quan đến thiên nhiên, cậu chỉ mới đi rửa tay thôi mà, vậy mà hai người đã trò chuyện say sưa như vậy rồi, Vương Thành không khỏi có cái nhìn khác về Chử Diệc Phong.
Ba Vương thích trò chuyện với người khác về đủ thứ trời nam đất bắc, nhưng người có thể trò chuyện được với ông trong nhà cũng chỉ có anh cả, nhưng anh cả rất ít khi ở nhà, cho nên ba Vương chỉ có thể đi tìm người khác, tiếc là người có thể nói cùng ông trong thôn rất ít, lần này gặp một người hợp cạ, vừa mở miệng là quên làm việc luôn, cho đến khi mẹ Vương tìm ông không thấy đâu, đi vào mới thấy ông đang trò chuyện đủ thứ chuyện với người ta, hăng say đến quên mình, lúc bị gọi, ba Vương chưa thấy đã bảo Chử Diệc Phong thường xuyên đến đây chơi, cũng không nghĩ sao Chử Diệc Phong có thời gian nhiều như vậy chứ.
"Chậc chậc". Vương Thành ngồi đối diện Chử Diệc Phong, khó có thể tin anh chỉ cần chưa đến mười phút đã bắt được ba cậu, "Ông chủ Chử, xem ra ba em rất thích anh".
"Chuyện này bình thường thôi". Chử Diệc Phong nói.
"Anh cứ tự kỷ đi". Vương Thành đứng lên, "Em còn bận, anh ngồi một mình trong này một lát đi".
Chử Diệc Phong không đáp lại, để cậu đi ra ngoài.
Mới đầu Vương Thành còn bất ngờ, từ lúc nào mà Chử Diệc Phong dễ nói chuyện vậy chứ, nhưng chờ đến khi cậu bị ba Vương đuổi về liền biết. Bỏ khách ở lại trong phòng khách một mình, nhất là vị khách này rất được lòng ba Vương, thì càng không thể để con trai không tiếp đón chu đáo được.
Vương Thành thấy Chử Diệc Phong không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, giơ ngón cái lên với anh, "Anh giỏi lắm, chỉ một thời gian ngắn như vậy mà anh đã nhìn thấu tính cách ba em, sao anh không đi làm gián điệp đi?".
"Không ai mời". Chính xác mà nói không ai dám mời, huống hồ gì mặt anh lại nổi bật như vậy cũng không làm gián điệp nổi.
"Nói thế thôi anh còn tưởng thật hả!". Vương Thành gác hai chân, xoay xoay cổ, cả buổi sáng hôm nay đều ở trong sân lựa trái cây, đầu cúi đến mỏi nhừ rồi.
Chử Diệc Phong thấy vậy liền hỏi: "Sao không thuê thêm vài người giúp?". Nếu ở đây không phải là nhà Vương Thành thì anh có thể bóp vai và cổ cho cậu.
"Ông chủ Chử, tuy em có chút tiền tiết kiệm nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí được, anh cũng không phải là không biết, sau khi nhận thầu Bắc Sơn, em toàn là chi ra cả, trong khoảng thời gian ngắn không có tiền thu vào đâu". Vương Thành vung tay, tưởng cậu là người giàu có lắm hả, tiền thì có, nhưng cậu vẫn chưa có nơi kiếm tiền vào, cho nên phải chi tiết kiệm.
"Trong sân không phải có nhiều trái cây lắm sao, em không định bán sao?".
"Cũng định bán, nhưng bây giờ không làm cách đó được, chờ em tìm được người mua thì trái cây đã thối hơn nửa rồi, cho nên em định chế biến trái cây thành những thứ dễ cất lâu, tay nghề của mẹ em không tệ, lát nữa mời anh nếm thử, mứt trái cây bà làm rất ngon, món này vừa ngon lại có thể phòng chống ung thư, còn giữ được trong thời gian dài, nên em định chế biến hết trái cây thành mứt trái cây".
Mứt trái cây dễ làm, ngày hôm qua mẹ cậu đã làm một nồi mứt mận trước, bọn họ đã dùng hũ tiêu độc đựng rồi đem tặng cho các thím làm thuê mỗi người một hũ.
Vương Thành lập tức đi đến phòng bếp lấy một hũ mứt mận, sềnh sệch đo đỏ, ngày hôm qua vừa làm xong cho nên nhìn rất tươi mới, cậu múc một muôi vào bát, tự mình nếm thử trước, chua chua ngọt ngọt rất ngon.
"Nếm thử xem".
Chử Diệc Phong thực ra không thích loại chua chua ngọt ngọt này, nhưng thấy Vương Thành vui vẻ như vậy anh cũng không muốn phá hỏng lòng nhiệt tình của cậu, liền nếm thử một chút, cảm giác cũng không tệ lắm, ít ra anh ăn vào còn muốn nếm thử lần hai.
"Thế nào? Không tệ đúng không". Vương Thành kích động hỏi, thật ra chỉ cần nhìn sắc mặt anh là biết, "Loại mứt này là bí phương độc môn của mẹ em đấy, không giống những loại mứt bán ở siêu thị đâu, ở ngoài muốn mua cũng không được".
"Đúng là rất ngon". Chử Diệc Phong gật đầu đồng ý.
Nghe có người khen ngợi mứt trái cây nhà mình làm, Vương Thành rất vui, "Em nói cho anh nghe, bí phương độc môn làm mứt trái cây là mẹ em học từ chỗ bà ngoại đấy, lúc mẹ em còn nhỏ, bởi vì anh em trong nhà nhiều nên hoa quả được chia không đủ để ăn, bà ngoại em lại là người công bằng giữa con trai và con gái, cho nên bà ngoại đã chế biến hoa quả thành mứt trái cây, cái gọi là bí phương độc môn thực ra cũng chỉ là trong quá trình chế biến phối liệu nắm giữ đúng mức, bà ngoại em làm mứt trái cây mấy chục năm, nên dần dần có tay nghề này, bà ngoại có bốn cô con gái, nhưng chỉ có mẹ em kế thừa tay nghề này thôi".
"Xem ra em định trở thành nông dân trồng trái cây".
"Trồng trái cây có gì mà không tốt, em thấy rất tốt, anh đừng coi thường nông dân chứ". Vương Thành nói, "Nhưng lúc đầu em cũng không ngờ sẽ hái được nhiều như vậy, qua lần này, em nghĩ sau này em có thể bán mứt trái cây, mở một cửa hàng bán đủ loại mứt trái cây cũng không tệ, dù sao cũng không thiếu hoa quả".
"Em vui là được". Chử Diệc Phong tất nhiên là không có ý kiến gì, anh tôn trọng ý tưởng của người yêu mình.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, ba Vương nhiệt tình giữ Chử Diệc Phong lại ăn cơm trưa, mẹ Vương thì không đồng ý lắm, dù sao Chử Diệc Phong cũng là ông chủ của công ty lớn, nói không chừng còn có chuyện quan trọng, nếu là làm chậm trễ việc của người ta thì thế nào, nói đến nỗi ba Vương cũng dao động.
Vương Thành bị Chử Diệc Phong nhìn mà áp lực như núi, đành phải gia nhập hàng ngũ khuyên mẹ Vương, thêm việc Chử Diệc Phong nói tiếp đó cũng không có chuyện gì, mới thành công ở lại.
* Mứt mận