Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 33

CHƯƠNG 33

Kỳ Phong một đêm không ngủ, Lạc Khâu Bạch bên cạnh tắm xong liền nằm xuống, nghiêng người đưa lưng về phía y, cả một đêm đều không có đổi tư thế, vẫn không nhúc nhích, dị thường an tĩnh.

Hai người đồng sàng dị mộng, trong phòng ngủ không khí có chút áp lực.

Không biết cái gì, Kỳ Phong mơ mơ màng màng đang ngủ, sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu xuống, y cảm giác ngực một trận khó chịu, ở trongchăn như có cái gì chui tới chui lui, làm cho y không ngủ được, mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, vừa nhấc đầu nhìn thấy khuôn mặt béo ú của con mèo.

Tiểu tử nằm trên ngực y phát hiện y tỉnh, cao hứng mà lắc lắc cái đuôi, Miêu Miêu kêu hai tiếng, dùng chân chạm vào nút áo y.

Kỳ Phong quay đầu đi, người bên cạnh đã trống không, một bàn tay xách tiểu miêu, y mặt không đổi sắc hỏi han, “Mẹ mày đâu?”

“Miêu nha?” Tiểu miêu nghiêng đầu, liếm liếm móng vuốt không biết y đang nói cái gì.

“Dưỡng mày cũng không biết có ích lợi gì.”Kỳ Phong liếc mắt một cái, vừa nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, sắc mặt càng tệ, tùy tay mặc áo sơmi, mang theo tiểu tử kia đi xuống lầu.

Dưới lầu an tĩnh, một người cũng không có.

Trên bàn để bánh chẻo chiênvà sữa, trên ghếđã chuẩn bị tây trang và cà vạt, bên cạnh có để tờ giấy【 Lần này có bánh chẻo anh thích ăn với lại tôm đã bóc vỏ, bất quá nhớ rõ hâm nóng rồi hãy ăn, tôi đi quay phim, hôm nay đúng hạn sẽ gọi điện thoại cho anh, PS: Phong Phong béo đã ăn cá, không cần lại cho nó ănnữa —— Khâu Bạch 】

“… Phong Phong?” Kỳ Phong sắc mặt có chút vặn vẹo, cúi đầu nhìn thấy tiểu miêu ghé vào bên chân ngửa đầu nhìn y.

Tiểu tử kia tựa hồ đối với hai chữ “Phong Phong” này có phản ứng, nghi hoặc “Miêu” một tiếng.

Kỳ Phong sắc mặt càng thối, con mèo ngốc nàycùng tên với y? Thê tử của y là thành tâm trả thù chuyện tối ngày hôm qua sao?

Yn mặt không đổi sắc ôm lấy tiểu miêu, nhìn bốn phía chung quanh, trong không khí mùi hương thức ăn đã phai nhạt, dùng tay đụng vào, bánh chẻo đã nguội, tiểu miêu trong ngực tựa hồ cũng đói bụng, quơ móng vuốt muốn uống sữa trên bàn.

Xem ra Lạc Khâu Bạch đi đã lâu, lâu đến căn phòng to như vậy đã không còn khí tức thơm ngọt của phù dung câu.

Nguyên lai buổi sáng cho dù nhẫn nhục chịu đựng nấu cơm cho y, làm việc nhà, ít nhất Lạc Khâu Bạch vẫn còn trước mắt, lần này cả người đều mất, chẳng lẽ hắn không nguyện ý nhìn mình đến vậy sao?

Kỳ Phong mím môi, ánh mắt lạnh băng, ánh mắt đảo qua cái bàn, cơm thừa canh cặn tối hôm qua đã không thấy bóng dáng, bó hoa hồng kia an tĩnh trong bình hoa, chứng tỏ kế hoạch đêm qua không thành công.

Thuận miệng ăn vài miếng bánh chẻo, y không muốn ăn, đeo cà vạt chuẩn bị đi làm, điện thoại vang lên, vừa thấy số điện thoại, y lập tức nhíu mày.

“Kỳ Phong, mấy chiêu kia tôi dạy cho anh dùng được không?”Thanh âm của Chương Húc từ ống nghe truyền đến.

Kỳ Phong tâm tình khó chịu, nghe được “Đầu sỏ gây tội” sắc mặt càng kém, lãnh ngạnh đáp, “Không. Mấy cái chiêu số của cậu không đáng tin, tin tưởng cậuchắc thành quỷ quá.”

Chương Húc chậc chậc hai tiếng, “Anh chưa thử qua làm sao biết không đáng tin? Tôithấy anh tám phần ngại ngùng đúng không nói cho tôi biết đi, ha ha ha!”

“Cậu thực phiền, không có việc gì tôi cúp điện thoại .” Kỳ Phong lạnh như băng ngắt lời hắn, mặt không đổi sắc thoạt nhìn có chút dọa người, khiến cho tiểu miêu trong ***g ngực của y đều sợ tới mức miêu một tiếng.

“Chờ một chút Kỳ Phong, là huynh đệ mới quan tâm anh, anh rốt cuộc có làm theo lời tôi bảo hay không, hai cái kia không được, mặt sau còn có đòn sát thủ mà? Dựa theo lờianh nói, người kia không có khả năng không có tình cảm gì với anh, anh chỉ cần hơi chút kích thích, quan trọng là anh, anh rốt cuộc có dùng cũng vô dụng a!? Uy uy? Nói chuyện a?”

“Cậusao huyên náo như vậy chứ, cái gì đòn sát thủ, lừa gạt bạn giường của cậu đi.” Kỳ Phong lười nói thêm cái gì, trực tiếp cúp điện thoại, lưu lại Chương Húc ở đầu kia điện thoại không ngừng mà “Uy uy uy”.

Mặc quần áo tử tế, dì Trương cũng tới, đem tiểu miêu lưu lại, y cũng không quay đầu lại ngồi lên xe Bentley.

Đi một đường, Kỳ Phong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sờ sờ nhẫn kết hôn trên tay, ma xui quỷ khiến lại lấy ra tờ giấy kia của Chương Húc.

Y khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm dòng cuối cùng ghi là”Đòn sát thủ” thật lâu, cuối cùng mặt không đổi sắc lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.

“Giúp tôi xác định một chút hôm nay trong đoàn phim của Lạc Khâu Bạch có người nào, đúng, tôi hiện tại muốn có danh sách.”

Cúp điện thoại, Kỳ Phong nheo lại ánh mắt, nghĩ đến buổi sáng hôm nay thê tử dậy sớm như thế, càng thêm quyết tâm, dù sao tình huống bây giờ càng nguy cấp hơn, y tạm thời tin tưởng Chương Húc một lần.

Trong chốc lát, trợ lý gửi đến đầy đủ danh sách, Kỳ Phong quay đầu xe đi về phía ngược lại.

*****

“Nhạc Triêu Ca, ta muốn nhìn xem ngươi hôm nay còn có thể chạy trốn tới chỗ nào!”

Một hắc y nhân vừa bước, nhảy lên không trung, lợi kiếm trong tay vung lên, mưa to trút xuống trên chuôi kiếm phát ra thanh âm bùm bùm, đâm vào ngực của người áo xanh cách đó không xa.

Trên con ngựa trắng, người áo xanh thân hình chưa động, hơi hơi ghé mắt, gió thổi trên đầu hắn, lộ ra một ánh mắtcương trực, khóe miệng cong lên, cuồng ngạo nở nụ cười một chút, rút kiếm ra khỏi vỏ, lúc phong kiếm đã bức đến chóp mũi trong nháy mắt đột nhiên dừng lại, thân hình như chim, cao cao nhảy lên, như một trận cuồng phong thổi quét, ngạnh sinh buộc hắc y nhân lui lại mấy bước.

Trên không trung đánh vào, hắc y nhân bị đánh trúng miệng phun máu tươi, lại là một kiếm từ phía sau lưng, Nhạc Triêu Ca nhấc chân đá, kiếm chém ra, thấy máu phun ra trong cổ họng.

Thủ hạ run rẩy vài cái, từ trên cao hung hăng rơi xuống, người áo xanh xoay người một cái, mũi chân chạm vào lá trúc một chút, con ngựa trắng chạy tới, hắn sạch sẽ lưu loát nhảy lên, khóe miệng cười, “Trương đại nhân, ngươi không phải là đối thủ của ta.”

Trương đại nhân mặc hắc y, ở trên thêu hoa văn màu bạc, thân thể cường tráng trên mặt lộ ra một tia châm biếm, “Cũng chưa chắc đâu!”

Giơ tay lên, mấy chục tinh binh nhảy ra, vây quanh Nhạc Triêu Ca.

“Ta phụng mệnh, tróc nã phạm nhân Nhạc Triêu Ca, bắt được tặc nhân sẽ có thưởng!”

Hoa mai trận trong đại nội theo thứ tự, tay cầm xiềng xích, đồng thời đi lên, Nhạc Triêu Ca bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Xem ra hôm nay không đến thương lượng ? Kia cũng chỉ…”

“Không khách khí!” Vừa dứt lời, hắn rút kiếm, như lá trúc ngã xuống, người sau tiến lên nhảy vào trong đám người, lưỡi kiếm nhiễm huyết sắc, rất nhiều người đã ngã xuống.

Đúng lúc đang vô cùng lo lắng, Trương đại nhân mãnh liệt xuất ra ám tiễn có độc, Nhạc Triêu Ca một bên né tránh công kích, ám sa (vải mỏng) trên mặt lại bị gió lạnh thấu xương nhấc lên, dừng ở trong màn mưa.

Hắn ngẩng đầu, bây giờ là mùa đông, màu da trắng, môi lại đỏ hồng, mưa to ướt tóc, dính vào trên mặt, lộ ra một đôi hàn quang mắt xếch.

Xiềng xích nhân cơ hội đánh tới, một Bạch y nhân đột nhiên xuất hiện, tay cầm quạt giấy, mãnh liệt đánh lui truy binh, kêu Nhạc Triêu Ca “Đi!”

Hai người không chút nào ham chiến, nhảy lên không trung, túc điểm lá trúc, Nhạc Triêu Ca quay đầu lại huýt sáo, con ngựa trắng gào thét chạy theo.

Trong nháy mắt, hai người đã không thấy bóng dáng, quan binh còn muốn đuổi theo, Trương đại nhân lại mãnh liệt khoát tay, “Đừng đi theo, đó là Hoàng Thượng!”

“Cắt!”

“Mọi người diễn tốt lắm.”

Đạo diễn rốt cục hô tạm dừng, thả lỏng, Lạc Khâu Bạch thở phào một hơi, lúc này đầu đầy mồ hôi, eo mỏi lưng đau.

Trợ lý đưa qua một cái khăn, bao bọc hắn, chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh thấu.

Một màn này là Lý Thiên Kỳ sắm vai phụ tá đắc lực của hoàng đế, ở ngoài sáng phụ trách đuổi giết, Giản Đồng thì ở trong chỗ tối, kế không thành, lấy thân phận tri kỷ xuất hiện, tiếp cận Nhạc Triêu Ca.

Bởi vì cảnh này là lần đầu tiên hai nhân vật chính gặp nhau, cho nên cực kỳ quan trọng, tối hôm qua Lạc Khâu Bạch ngủ không ngon, liều mạng dốc toàn lực, cảnh diễn này suýt nữa mệt lả rồi.

Lý Thiên Kỳ khinh miệt nhìn thoáng qua Lạc Khâu Bạch tay chân mềm nhũn, đi đến một bên ngồi xuống, mười mấy trợ lý đi lên giúp hắn lau tóc.

Lúc này Diệp Thừa đồng dạng một thân ướt đẫm cười kêu trợ lý lấy một ly trà nóng đưa qua, “Mệt muốn chết rồi đi? Lần đầu tiên chính là thống khổ như vậy, bảo đảm cậueo mỏi lưng đau chân rút gân, uống chút nước ấm, trong chốc lát hai ta còn phải tiếp tục.”

“Cám ơn.” Lạc Khâu Bạch tiếp nhận, xoa thắt lưng liên tục cười khổ, “Vừa rồi đứng ở trên lá trúc, chợt nghe tiếngrắcvang lên, tôi thật sợ rớt xuống biến thành bán thân bất toại. Vẫn là Diệp ảnh đế cậu lợi hại, treo lâu như vậy, xuống dưới còn không có việc gì.”

Diệp Thừa cười to, ngồi gần lại nhỏ giọng nói, “Nói cho cậu biết bí mật, kỳ thật tôi vừa rồi rất muốn kéo quần, vấn đề sinh lý đầy ắp trong đầu, cho nên không có nghĩđến những thứ khác, hiện tại cậu nhắc tới chân tôi còn run.”

Lạc Khâu Bạch hì hì bật cười, dùng khăn mặt lau bọt nước trên mặt, cúi đầu nháy mắt lộ ra miếng dán cổ.

Diệp Thừa nhíu mày, thấp giọng hỏi, “Cổ cậu… Làm sao vậy?”

Lạc Khâu Bạch theo bản năng dùng tay kéo kéo cổ áo, cười xua tay, “Không có việc gì, ngày hôm qua bị đại miêu cào vài cái, trầy da chút thôi, không có gì đáng ngại.”

Ngoài miệng nói như vậy, chính là trong lòng lại cảm khái. Đại miêu nhà hắn không chỉ móng vuốt sắc bén, miệng cũng thực độc, đêm qua gặm vài cái, hôm nay buổi sáng soi gương lưu lại vài chỗ xanh tím, hắn không muốn dán, nhưng cổ dính dấu hôn sao quay phim, bị người ta nhìn thì làm sao?

Nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua, hắn lại đau dạ dày.

Hắn thực may mắn Kỳ Phong để lại mặt mũi cho mình, không kiên trì làm, nhưng là vết rách đã có, hai người đồng sàng dị mộng tư vị thực không xong, hắn không muốn sáng sớm rời giường đã chiến tranh lạnh, đành phải làm xong bữa sáng, tới trường quay sớm.

“Uy, cầm di động làm gì? Muốn gọi điện thoại cho ai a?” Diệp Thừa vỗ bờ vai hắn, nháy mắt trêu đùa nói, “Bộ dạng cậu như vậy như nhớ đến đại miêu a, hay là trên cổ là bị người ta hôn?”

Lạc Khâu Bạch cười trừng hắn liếc mắt một cái, “Diệp ảnh đế cậusao bát quái vậy chứ, vừa rồi kéo quần có vấn đề sao?”

“Uy uy, cậu nói nhỏ thôi! Mất hình tượng a!”

Diệp Thừa vội vàng che cái miệng của hắn, hai người đang mặt đối mặt, cách đó không xa đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, làm Sâm Xuyên và Mạnh Lương Thần đều quay đầu lại.

Lúc này một đám người đangbưng đồ đi vào, cầm đầu chính là nam nhân cao lớn anh tuấn, sắc mặt lạnh lùng, bên cạnh trợ thủ che dù cho y, trời đang mưa, trên người y lại cómấy hạt mưa nhỏ.

Nhìn thấy người tới, Lạc Khâu Bạch mở to hai mắt.

Kỳ… Kỳ Phong?! Y tới nơi này làm gì?

Mạnh Lương Thần không vui nheo lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Lạc Khâu Bạch, bên cạnh Lý Thiên Kỳ, càng lắp bắp kinh hãi, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng.

Chung quanh không rõ chân tướng nghị luận sôi nổi, không biết nam nhân anh tuấn này là ai, nhưng người có chút đạo hạnh trong giới giải trí vẫn nhận ra người này, lúc này một nhà sản xuất cười chào, “Kỳ thiếu, hôm nay cái gì thổi ngài tới đây? Ngài đây là đến… ?”

Kỳ Phong mặt không đổi sắc, ánh mắt thâm thúy đảo qua đám người, y nhìn thấy Lạc Khâu Bạch, đồng tử co rụt lại, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái, tầm mắt dịch xuống, rơi xuống trên người của người khác, không nhìn Lạc Khâu Bạch một cái.

Y khoát tay áo, sắc mặt không thay đổi, “Quý Tổ là điền sản của Côn Luân, tôi thuận đường tới, đưa chè ngọt cho đoàn phim luôn, ông vội thì cứ đi, không cần ở đâyvới tôi, đến giờ tôi tự nhiên sẽ đi.”

“Ngài xem ngài kìa, chúng tôi có thể thuê bãi trúc viên của Côn Luân đã thực vinh hạnh, sao có thể làm phiền ngài đến tặng đồ, này thật sự là… Khó xử quá!”

“Được, ông đi đi, tôi tìm một chỗ ngồi, không có việc gì đừng tới tìm tôi, cũng không cần nói việc này cho truyền thông đâu, nhớ kỹ?”Y tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nhướng mày nhìn nhà sản xuất, động tác không chút để ý nào.

Lời này nói ra làm nhà sản xuất không nói gì nữa, gật đầu cung kính ly khai.

Ông ta vừa đi, hiện trường thần kỳ an tĩnh, tất cả mọi người hiểu được, đại công tử tập đoàn tài chính Côn Luân đến đây cũng không phải đùa, y vô duyên vô cớ đến trường quay, nhất định là có mục đích riêng, về phần mục đích này rốt cuộc là vì ai, thì không ai biết.

Ở đây có không ít phụ nữ xinh đẹp, ngày thường chỉ nghe nói qua thanh danh của Kỳ gia, lúc này thấy Kỳ Phong còn trẻ như vậy, hơn nữa diện mạo anh tuấn xuất chúng, ngồi ở trên ghế sống lưng thẳng tắp, họ hận không thể bày ra bộ dáng xinh đẹp nhất của mình, họ chỉ cần ở một đêm với y cũng đủ rồi.

Đáng tiếc, ánh mắt của Kỳ Phong thủy chung nhìn chằm chằm một mảnh rừng trúc trước mắt.

Rừng trúc cách đó không xa là nơi nghỉ ngơi, lúc này Lạc Khâu Bạch đang ngồiở đóhọc lời thoại, y thấy hắn, nhưng vẫn lãnh mặt không hề nhìn hắn một lần.

Lạc Khâu Bạch cúi đầu, kịch bản trong tay một chữ cũng học khôngvào, tầm mắt nhịn không được hướng về trên người Kỳ Phong.

Hắn kỳ thật không bình tĩnh như vậy, trong lòng rất xấu hổ, rất muốn biết người này chạy tới đây làm gì, lại nhịn không được muốn chạy qua đó nói với y, ngăn trở những đôi mắt đang nhìn chằm chằm đại điểu quái nhà hắn cả trai lẫn gái.

Chính là trước mắt có rất nhiều người, hắn lại không thể đi qua được, chỉ có thể ngồi tại chỗ dày vò. Trường quay là nơi thị phi, làm không tốt sẽ truyền ra bên ngoài, đến lúc đó mình sẽ trở thành mục tiêu soi mói, Kỳ Phong bị loạn thất bát tao sẽ không hay.

Thở dài, hắn lại nhìn thấy một nữ nhân phóng điện với Kỳ Phong, nhịn không được ở trong lòng mắng một câu.

Mẹ nó, đại điểu quái rốt cuộc có biết hiện tại có bao nhiêu ánh mắt theo dõi yhay không? Không hảo hảo đi làm, chạy đến đây làm cái quái gì!?

Kỳ Phong không động thanh sắc ngồi ở chỗ kia, vốn cho rằng thê tử nhìn thấy mình tổng sẽ có hành động, cho dù lên tiếng gọi cũng được, nhưng Lạc Khâu Bạch không làm gì cả, thậm chí còn cùng nam nhân khác cười cười nói nói, đừng tưởng rằng vừa rồi y không thấy, cái tên họ Diệp kia đang động thủ động cước với thê tử của y!

Trợ thủ phân phát xong mấy trăm chén chè rồi đi xuống, Lý Thiên Kỳ cầm chénchè, ánh mắt tỏa sáng, tâm dương khó nhịn, từ lần đó ở bữa tiệc tách ra, hắn không gặp được Kỳ Phong, lúc này lại ở trường quay gặp được, vậy hắn còn có cơ hội thử lại một lần không?

Nhìn đồng hồ, lát nữa không có cảnh diễn, hắn nhịn không được đứng lên, giơ lên di động làm bộ như đang gọi điện thoại, đi đến bên người Kỳ Phong, thấp giọng cười nói, “Kỳ công tử, lại gặp mặt.”

Kỳ Phong không ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người Lạc Khâu Bạch.

Lạc Khâu Bạch hình như cũng có dự cảmnhìn về bên này, Kỳ Phong gợi lên một tia tươi cười, cằm hất sang bên cạnh nói với Lý Thiên Kỳ, “Ngồi đi.”

Lý Thiên Kỳ sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới lần này Kỳ công tử lại nói chuyện tử tế với mình.

Dừng một chút, hắn tươi cười ngồi bên cạnh Kỳ Phong, “Nguyên lai Kỳ công tử còn nhớ rõ tôi, tôitưởng rằng anh đã quên rồi chứ.”

Kỳ thật Kỳ Phong thật sự không nhớ hắn là ai, thẳng đến khi hắn mở miệng, mới chậm rãi có ấn tượng, lúc này sắc mặt thực khó coi.

“A, là cậu.”

Lý Thiên Kỳ cười càng tươi, bởi vì hắn có cảm giác chung quanh đều đang nhìn họ, ngồi sát vào, hắn thấp giọng nói, “Kỳ công tử, hôm nay sao lại đến trường quay?”

Kỳ Phong nhướng mày, liếc Lạc Khâu Bạch một chút, “Đến nhìn một người.”

“Đây là bí mật a… Là ai vậy, tôi biết sao? Người này vận khí thật tốt.” Lý Thiên Kỳ thì thầm nói, cố ý bày ra tư thái quen biết với Kỳ Phong, thanh âm nũng nịu.

“Trách không được bình thường như vậy, nguyên lai sau lưng có chỗ dựa vững chắc.”

“Xí, thì sao chứ, cho dù là tìm Lý Thiên Kỳ hắn, hai nam nhân ân ân ái ái trước công chúng thật ghê tởm.”

“Hư… Cô nhỏ giọng thôi!”

Sau lưng hai nữ nhân nghị luận sôi nổi, Lạc Khâu Bạch cười cười, ngẩng đầu nhìn, cách màn mưa nhìn không thấy ánh mắt hắn bốn bề sóng dậy.

Lúc này Lý Thiên Kỳ cả gan kéo góc áo Kỳ Phong, thanh âm càng thêm mềm mại, “Kỳ công tử, anh nói đi, rốt cuộc là anh tới tìm ai?”

Kỳ Phong căn bản không để ý hắn nói cái gì, nghe tai trái ra tai phải, ánh mắt đều đặt trên người Lạc Khâu Bạch, hắn rốt cục ngẩng đầu nhìn chính mình cùng Lý Thiên Kỳ, khóe miệng của y gợi lên, lộ ra nụ cười hiếm thấy, ghé bên tai hắn thấp giọng nói, “Cậu đoán xem.”

Lý Thiên Kỳ nở nụ cười, tiếng cười cho dù chui qua màn mưa cũngcòn nghe được.

Ngồi ở phòng nhỏ phía dưới Mạnh Lương Thần nhìn thấy một màn này, quay đầu nhìn Lạc Khâu Bạch.

Ánh mắt hai người trên không trung gặp nhau, Mạnh Lương Thần ôn nhu mỉm cười thương hại, biểu tình như đang nói “Em thấy chưa, anh đã nói rồi, y đối với em sẽ không nghiêm túc, em không tin anh.”

“Sắp quay rồi, đừng ngồi nữa.” Lạc Khâu Bạch vặn vẹo người, không nhìn nữa, đứng lên duỗi thắt lưng.

“Sắc mặt của cậu rất kém, có phải vừa rồi mắc mưa không?” Diệp Thừa cau mày hỏi hắn.

“Rất kém sao? Rõ ràng là suất khí bức người.” Lạc Khâu Bạch lấy điện thoại di động soi, cười tủm tỉm mà nói, “Ở trong này càng ngồi càng lạnh, còn không bằng đứng lên hoạt động, đi thôi, đừng ở chỗ này nữa, mưa càng thêm phiền lòng.”

“Kia ăn chè đi, cái này còn nóng.” Diệp Thừa đem chén trên bàn lại, nếm một hơi, “Mùi vị không tệ, cậu nếm thử xem.”

Lạc Khâu Bạch nở nụ cười, nói, “Cũng không phải cho chúng ta, vô duyên cớ vô cớ chiếm tiện nghi làm gì?”

Nói xong, hắn không nhìn Kỳ Phong lấy một cái, trực tiếp xoay người bước đi, lúc bước ra khỏi lều, gió lạnh thổi vào, hắn hắt hơi một cái.

Kỳ Phong thân hình vừa động, cơ hồ muốn đem áo khoác của mình đưa cho hắn, thậm chí muốn trực tiếp cầm tay hắn kéo đi.

Nhưng vừa nghĩ tới lời Chương Húc dặn dò, lại dừng lại.

“Đòn sát thủ này phải chú ý tâm ngoan thủ lạt (nham hiểm), tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh (dồn người ta vào tử địa), cố ý thân cận người khác, cho người mình thích ăn dấm chua, phản ứng của cô ấy càng lớn chứng tỏ cô ấy càng để ý anh, chờ côấy ý thức được anh phảicầm tay cô ấy, căn bản để cô ấy có cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, từ nay về sau tuyệt đối sẽ chỉ nhìn mỗi mình anh, một lòng một dạ với anh! Một chiêu này trăm trận trăm thắng, nhưng mấu chốt là phải độc ác, anh mà mềm lòng sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đến lúc đó cô ấy mà chạy theo người khác là toi.”

Nhìn bóng dáng Lạc Khâu Bạch, Kỳ Phong lần đầu tiên có cảm giác thấp thỏm.

Mẹ nó, đòn sát thủ rốt cuộc có tác dụng hay không!?

Buổi tối, Kỳ Phong làm bộ như xã giao rất bận, cố ý về nhà rất khuya.

Vừa vào cửa phát hiện Lạc Khâu Bạch đã ở nhà chờ y, hai người vừa thấy mặt nhau còn có chút xấu hổ, lúc y tháocà vạt, Lạc Khâu Bạch đã đi tới giúpycởi áo khoác.

Kỳ Phong thụ sủng nhược kinh, cảm thấy chiêu thức lần này nhất định là hữu dụng, lúc này khóe miệng tươi cười, “Em hôm nay tại sao về sớm như vậy?”

Lạc Khâu Bạch nhún vai, cười nói, “Anh về quá muộn, mới cảm thấy tôivề sớm, ăn cơm chưa? A đúng rồi, trễ như thế chắc anh ăn rồi, tắm rửa đi, tôi pha nước ấm choanh.”

Nói xong hắn xoay người lên lầu, Kỳ Phong bắt lấy tay hắn, “Em không sinh khí?”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt, trầm mặc một chút mới chậm rãi mở miệng, “Đúng, tôi thực sinh khí.”

Kỳ Phong khóe miệng tươi cười càng thêm rõ ràng, sinh khí chứng tỏ để ý, đây là kết quả y muốn thấy.

“Bất quá hiện tại đã không hề gì.”

Câu nói kế tiếp làmbiểu tình Kỳ Phong cứng lại, y mãnh liệt nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, “Cái gì gọi là không hề gì?”

Lạc Khâu Bạch nhu nhu thái dương, nói, “Quên đi, anh vừa về nhà, đừng nói những điều mất hứng, anh tắm rửa đi, có chuyện gì lát nói.”

“Em nói rõ ràng, em không hề gì cái gì? Em thấy tôi cùng người khác cùng một chỗ, trong lòng không khó chịu?!” Kỳ Phong không thỏa hiệp, gắt gao nắm chặt cổ tay của hắn, ánh mắt tối đen thâm thúy dưới ánh đèn trở nên nóng nảy.

Lạc Khâu Bạch cũng vậy, cảm xúc trong một ngày cũng bừng lên, hắn mím môi, gằn từng tiếng mà nói, “Tôi đương nhiên khó chịu, anh đến trường quay ở trước mặt tôi cùng Lý Thiên Kỳ anh anh em em, cũng như sát dao vào tim tôi, biết tại sao không? Bởi vì tôi thích anh.”

“Kỳ Phong, tôi từ trước tới giờ chỉ thích qua hai người, người thứ nhất tôi không muốn nói, người thứ hai chính là anh, tôi không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng chờ tôi ý thức được đã không còn kịp rồi.”Trong tim hắn rất đau, hốc mắt đỏ lên, “Đúng, tôi thiếu tiền anh, lúc trước nếu không có anh giúp tôi chuyển tới Tinh Huy, tôi hiện tại còn ở trong công ty Khải Đứcchạy ngược chạy xuôi, cả đời không cách nào lộ diện trên màn ảnh, cho nên tôi nguyện ý lưu lại, nhưng anhnghĩtôi là ngốc tử sao? Nếu chỉ bởi vì tiền, tôi có thể bán thận bán gan trả lại cho anh, hà tất ở lại chỗ này xung hỉ bảo mệnh cho anh?”

Kỳ Phong sắc mặt một trận hồng một trận xanh, trong mắt dâng lên ngạc nhiên, làm y nhất thời không thể phản ứng.

Lạc Khâu Bạch nói… Thích y?

Hắn một phen nắm lấy tay Lạc Khâu Bạch, nhất thời hấp tấp nóng nẩy cũng không kịp khống chế, làm cánh tay của hắn đỏ lên, “Câu nói sau cùng của em là có ý gì? Em làm sao mà biết được?”

Lạc Khâu Bạch tự giễu cười cười, “Chẳng lẽ không đúng sao? Kỳ Phong, anh nói thật đi, anh sở dĩ tìm tới tôi, thật không phải bởi vì tôi là người sinh âm năm âm nguyệt bát tự chó má gì đó, vừa lúc có thể giảm bớt bệnh tình của anh, cho anh bình yên vượt qua 30 tuổi?”

“Này phong kiến mê tín tôi con mẹ nó căn bản không tin, cũng chính là gặp được anh tôi mới biết được.” Hắn hít một hơi, ổn ổn cảm xúc, “Nhưng là, mặc kệ có phải thật vậy hay không, tôi cũng không thể nhìn anh chết, anhbảo tôi kết hôn với anh, anh có thể sống qua30 tuổi, tôi sẽ tin, cho nên tôi ở lại, tôi cũng không cần anh có tình cảm với tôi hay không!”

“Ngày hôm qua tôi đã nói, tôi cũng thích em, em còn muốn thế nào!?”

Lạc Khâu Bạch bị đùa nở nụ cười, “Ân, anh cũng thích tôi, cho nên ngày hôm qua nói xong, anh hôm nay lập tức đi tới trường quay tìm người khác, phương thức thích của anh cũng thật đặc biệt.”

Kỳ Phong sắc mặt xanh mét, gắt gao mà nắm chặt tay, y giống như một con thú bị nhốt, nhưng lại không biết phát tiết như thế nào.

Y không thể nói cho Lạc Khâu Bạch biết hôm nay mình làm như vậy chỉ vì làm hắn sinh khí, chỉ là vì muốn hắn cũng tức giận với mình, đơn giản như vậy, hết thảy lại có tác dụng ngược lại, y hoàn toàn vô pháp khống chế.

Kỳ Phong trong xoang mũi phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, hai người đứng đối diện nhau, không khí lạnh băng.

Lạc Khâu Bạch xoa mặtnói, “Thôi đi, nói này nói kia cũng không có ý nghĩa, nên tôi đã nói xong, hôm nay tôi cũng nghĩ thông suốt, anh ở cùng một chỗ với tôi cũng chỉ là muốn lên giường, tôi đây liền bổn phận một chút, không già mồm cãi láo ngăn cản anh đi tìm người khác, nếu không sẽ cảm thấy thực khó coi. Bất quá chúng ta đã kết hôn, anh ít nhất đừng ở trước mặt tôi như vậy, tôi… Không thoải mái.”

Nói xong hắn như đã hết toàn bộ khí lực, nhìn Phong Phong béo sớm sợ tới mức lui tại một bên, nhịn không được nở nụ cười một chút, ôm lấy tiểu tử kia, thở phào một hơi đi lên lầu.

Kỳ Phong một phen kéo lấy hắn, vặn bờ vai của hắn, hai mắt xích hồng, “Lạc Khâu Bạch, tôi thừa nhận lúc trước tìm tới em chỉ là bởi vì bát tự của em, nhưng là…”

“Đủ rồi, đừng lặp lại nữa, tôi đã biết, hôm nay mắc mưa, đầu rất đau, tôi đi ngủ trước.”

Lạc Khâu Bạch thật sự không có dũng khí nghe lời nói thật, đành phải nhấc tay đầu hàng, hành vi của Kỳ Phong hôm nay làm hắn nản lòng thoái chí, nhức đầu, không nguyện ý làm đầu đau thêm.

Kỳ Phong không biết giải thích như thế nào, sắc mặt khó coi đến cực hạn.

Cái miệng của y rất làm biếng, rất nhiều thời điểm cũng không nguyện ý nói nhiều lời, nhưng hiện tại y muốn nói, lại không biết nói từ đâu, dù sao ngay từ đầu y đã sai, cho nên giải thích như thế nào chung quy cũng là sai lầm .

Bóng đêm thâm trầm, ngoài cửa sổ mưa càng lớn.

Kết hôn hơn một tháng tới nay, hai người lần đầu tiên ngủ khác giường, một người ở trên lầu, một người ở dưới đất, tất cả đều cả đêm mất ngủ.

***

Từ sau đêm khắc khẩu đó, Lạc Khâu Bạch và Kỳ Phong xảy ra chiến tranh lạnh.

Lạc Khâu Bạch vẫn cứ mỗi ngày buổi sáng làm bữa sáng, chuẩn bị quần áo và tư liệu, mà Kỳ Phong cũng như khối băng đông lạnh, mặt lạnh hoàn toàn không lộ vẻ gì, yên lặng mà ăn cơm, trầm mặc đi làm, hai người không ai nói với ai một câu.

Căn phòng mỗi ngày đều là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có Phong Phong béo mỗi ngày Miêu Miêu kêu, giống nhưtiểu đáng thương bị ba mẹ bỏ qua.

Nhưng ngày vẫn tiếp tục, tình cảm rối loạn, sự nghiệp của Lạc Khâu Bạch thuận buồm xuôi gió.

《 Tà dương ca 》thuận lợi quay phim, trước đoàn phim chụp hình tải lên Weibo cũng làm cho Lạc Khâu Bạch được nhiều người biết đến hơn, tương ứng, công ty cũng bắt đầu an bài cho hắn những công tác khác.

Hôm nay, Trịnh Hoài Giang kêu hắn mặc trang phục, lái xe chở Lạc Khâu Bạch đi.

Ngồi ở trong xe, Lạc Khâu Bạch vẫn luôn nhắm hai mắt ngủ, lười biếng, một câu cũng không nói.

Trịnh Hoài Giang nhìn qua, tháo xuống mũ chụp của hắn, “Uy, đứng lên, nhìn biểu tình cậu như nhà có tang ấy.”

“Diêm vương gia… Ngài tạm tha tiểu nhân đi, đây không phải là không có công tác sao, cho tôi ngủ một chút đi.” Lạc Khâu Bạch không mở mắt, dịch thân mình tiếp tục ngủ.

“Trang phục lần này là trang phục quốc tế hàng đầu, đại bài minh tinh và người mẫu mới được mặc, cậu có cơ hội từ trên trời rớt xuống, còn không chuẩn bị sẵn sàng, còn chờ đến khi nào đây?”

Một câu nói cay độc vô cùng, Lạc Khâu Bạch ai thán một tiếng, vừa mở mắt, hốc mắt phía dưới đen như mắt mèo, Trịnh Hoài Giang vừa thấy lại nhịn không được lườm hắn một cái, “Cũng không biết cậu gần đây làm sao nữa, mỗi ngày một bộ dáng nửa chết nửa sống, phỏng chừng trong chốc lát lên sân khấu vì che khuất xanh xao của cậu, make-upphải dùng hết một hộp phấn.”

“Trịnh diêm vương, tôi vốn không muốn đi, đi cũng chỉ giúp vui, những cái đó make-up sẽ không để ý tới tôi đâu.”

“Vậy cậu cũng phải tươi tắn một chút cho tôi! Cậu yên tâm không ai nhìn thấymặt cậu đâu, cậu đem mông và chân lộ ra là OK rồi.”

Độc mồm độc miệng dẫn tới Lạc Khâu Bạch cười lên tiếng, hắn lại nhịn không được nhớ tới Kỳ Phong.

Đến hội trường, Lạc Khâu Bạch mới phát hiện Trịnh Hoài Giang nói đúng, hơn phân nửa đều là những người mẫu đứng đầu, thường xuyên xuất hiện trên các sân khấu thời trang quốc tế, còn lại cũng đều là minh tinh.

Bởi vì chủ đề lần này là trang phục nam mùa hè, cho nên quần áo vải dệt đều rất nhẹ mỏng, nhưng bên ngoài sân khấu nhiệt độ vẫn thấp, gió to vẫn thổi vào. Lạc Khâu Bạch bị an bài mặc một bộ áo sơmi màu trắng bán trong suốt, trên đùi là quần màu xanh bó sát người, được vài người chung quanh khen, nhưng khi hắn soi gương thời điểm lại cảm thấy có chút hở hang, còn không bằng che kín một chút, ít nhất còn ấm áp.

Ngay từ đầu, minh tinh và người mẫu đều đợi ở dưới sân khấu, phân đoạn đầu tiên là nhà đầu tư lên cắt băng, lúc này ngọn đèn chiếu xuống, hiện trường vang lên âm nhạc, một người nam nhân cao lớn đi lên.

Ymặc tây trang chỉnh tề màu đen, dáng người tinh tráng, vai rộng mông hẹp, dị thường đẹp mắt, trên cổ áo sơmi màu trắng là một cái nơ vuông, tôn lên khuôn mặt vuông vức của y.

Nhìn thấy y, Lạc Khâu Bạch không nói gì, tim đập nhanh.

Kỳ Phong…

Hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nam nhân, dưới một mái hiên lúc này đang đứng dưới ánh đèn, thật tỏa sáng, dùng ánh mắt sắc bén quan sát chúng sinh.

Nguyên lai hôm nay y cũng tới nơi này, trước đó cũng không biết, cũng đúng, hai người đã nửa tháng không nói chuyện với nhau, y sao có thể nói với mình.

MC dài dòng nói lời dạo đầu, tiếng vỗ tay vang lên, cô cười nói, “Hiện tại trước mặt chúng ta là Kỳ tiên sinh của tập đoàn tài chính Côn Luân, cũng là nhà đầu tư của chúng ta lần này, mời lên sân khấu cắt băng!”

Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm, Kỳ Phong tiêu sái bước lên, mặt không đổi sắc nhìn bốn phía.

Lạc Khâu Bạch biết rõ dưới đài tối đen một mảnh, mình sẽ không bị phát hiện, còn theo bản năng dịch sang bên cạnh một người mẫu cao lớn, không nguyện ý xấu hổ khi hai người nhìn nhau.

Âm nhạc tạm dừng, y điều chỉnh micro một chút, phát biểu lưu loát tiếng Anh, thần thái tự nhiên cường hãn, trời sinh đã vậy.

Lạc Khâu Bạch chưa từng thấy qua bộ dáng này của y, trong nhà tính tình cổ quái, cùng người hiện tại này tinh anh sắc sảo, nam nhân trên sân khấu có vẻ càng thêm chói mắt, anh tuấn hơn.

Lạc Khâu Bạch tiếng Anh tàm tạm, nói chuyện giao lưu còn có thể, hắn chỉ nhìn thấy Kỳ Phong không ngừng mà nóilời mình nghe không hiểu, trong lòng có chút mất mát.

Mày nhìn xem, hai người bọn mày vốn là hai thế giới, cái gọi là khác nhau một trời một vực không gì hơn, cũng không có gì đáng kinh ngạc, đây là số mệnh rồi.

Đúng lúc ngẩn người, nhân viên bên cạnh vỗ vỗ hắn, nhỏ giọng nói, “Lạc tiên sinh, lập tức bắt đầu diễn rồi, anhphải ra hậu trường chuẩn bị.”

Ai? Đại điểu quái chưa nói điểu ngữ xong mà, sao bọn họ còn muốn lên sân khấu ?

Lời này còn chưa kịp hỏi, bên cạnh liền có nhân viên công tác không ngừng lặp lại, “Trong chốc lát âm nhạc vang lên nhóm người mẫu lên, nhất định chấm dứt trước khi cắt băng!”

Lạc Khâu Bạch thu hồi ánh mắt, đi theo nhân viên công tác.

Lúc này tiếng Anh lưu loát rốt cục xong, âm nhạc vang lên, nhóm người mẫu sôi nổi bước lên, Lạc Khâu Bạch bị an bài lúc cuối cùng.

Lúc này âm nhạc bị đẩy lên cao trào, Lạc Khâu Bạch là minh tinh khách quý, lên sân khấu còn có người giới thiệu.

Bước ra hậu trường trong nháy mắt, ngọn đèn chói mắt, dưới đài tối đen một mảnh, người mẫu đã nối đuôi nhau xuống, hắn tùy tính tiêu sái đi ra ngoài, bị gió to thổi đến sợ run cả người, trên mặt dùng sức tươi cười, có cảm giác bị chói mắt.

“Phía dưới lên sân khấu chính là nghệ sĩ mới, Lạc Khâu Bạch!”

Tiếng vỗ tay vang lên, Kỳ Phong quay đầu đi, thấy được Lạc Khâu Bạch, y không nghĩ tới ở chỗ này lại thấy thê tử của mình, mặt không đổi sắc trên mặt lộ ra biểu tình hơi hơi không vui và kinh ngạc.

“Kỳ tiên sinh, cắt băng xin đi bên này.”

Nhân viên công tác đi lên chỉ dẫn, Kỳ Phong đi theo, vừa vặn vị trí cắt băng là nơi Lạc Khâu Bạch trình diễn, hai người cơ hồ gặp thoáng qua, đứng sóng vai.

Lần này nhà tổ chức có ý tưởng mới, khi cắt băng, sau lưng sẽ rớt xuống một quả cầu thủy tinh, đèn Led bên trongsẽ phát ra chủ đề trình diễn lần này.

Kỳ Phong mím môi, cầm kéo lên, ánh mắt hướng về Lạc Khâu Bạch.

Lạc Khâu Bạch có thể cảm giác được ánh mắt quen thuộc, trong lúc nhất thời đều quên mình ở chỗ nào, nhịn không được quay đầu nhìn Kỳ Phong một cái, ánh mắt hai người trên không trung giao hội, lại đồng thời dịch sang một bên, đều chưa quên mình còn đang chiến tranh lạnh.

Gió to vù vù thổi mạnh, sau lưng phát ra tiếng vang, bên cạnh có nhân viên công tác không ngừng thúc giục, “Kỳ tiên sinh, nhanh cắt băng đi, hôm nay gió quá lớn, cắt xong ngài còn đi nghỉ ngơi.”

Kỳ Phong kỳ thật còn muốn nhìn Lạc Khâu Bạch thêm vài lần, nhưng vì không cho phép, y hạ xuống cây kéo, đỉnh đầu phát ra tiếng vang rầm rầm cùng gió to vù vù hỗn loạn cùng một chỗ.

Lạc Khâu Bạch làm khách quý là phải chụp ảnh chung với quả cầu thủy tinh, hắn đứng tại chỗ, trộm liếc Kỳ Phong một cái.

“A!” Lúc này có người đột nhiên hét lên một tiếng.

Lúc tất cả mọi người không kịp phản ứng, cái giá hơn mười thước sau lưng kịch liệt lung lay, trái cầu thủy tinh thật lớn bị lung lay sắp đổ, Lạc Khâu Bạch thấy tình thế không ổn, chạy sang bên cạnh, chính là mọi chuyện diễn ra quá nhanh , quả cầu thủy tinh rơi xuống trong nháy mắt, giá đỡ bị gió to thổi rung động, trọng lực thật lớnrơi xuống, mãnh liệt rớt xuống dưới, Lạc Khâu Bạch căn bản không kịp trốn!

“Khâu Bạch!”

Thanh âm quen thuộc hoảng sợ kêu lên một tiếng, Lạc Khâu Bạch ngẩng đầu thấy được Kỳ Phong, đầu óc trống rỗng.

Kỳ Phong phấn đấu quên mình chạy về phía hắn, hai người lăn qua một bên.

Mấy miếng hàn nối cùng thiết giá rơi xuống, Lạc Khâu Bạch hoảng sợ muốn đẩy Kỳ Phong, hắn phát hiện người nam nhân này ôm hắn chặt như vậy, dùng toàn bộ lưng bao trùm hắn, kín kẽ, cường ngạnh lại kiên quyết…

“Oanh” một tiếng vang thật lớn, hiện trường một mảnh đại loạn.

Nói một ngàn một vạn câuanh yêu em, đùa giỡn đủ loại đều vô dụng.

Chỉ có trước lúc sinh tử, mới biết được ai thực sự yêu mình.

Lời của editor: Lúc sinh tử mới biết được tình yêu!
Bình Luận (0)
Comment